Màn đêm từ từ buông xuống, mấy giờ đồng hồ trôi qua dài đằng đẵng.
Ngôn Tiêu chờ quá lâu, dần dần không thể ngồi yên, xuống xe hút thuốc.
Ánh trăng sáng trải dài trên sa mạc, thôn Phong Miếu cách đó không xa. Trong màn đêm, những ngôi nhà của người dân trong thôn đang sáng đèn, trông như những chiếc hộp xếp cạnh nhau.
Quan Dược cũng xuống xe, đi về phía cô nói: "Xác nhận xem Lý Chính Hải đã tới chưa." Ngôn Tiêu một tay cầm thuốc, một tay lấy di động ra gọi.
Anh ngăn lại: "Gửi tin nhắn, đến nơi này thì đừng gọi điện, tắt luôn chuông điện thoại đi." Ngôn Tiêu làm theo, soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Quả nhiên Lý Chính Hải làm theo lời cô dặn, cho đến giờ vẫn không chủ động liên lạc trước.
Chỉ vài chục giây sau liền nhận được hồi âm, cô đọc qua rồi nói: "Đến rồi, anh ta đang đợi tin từ tôi."
Quan Dược gật đầu: "Anh ta ẩn giấu rất tốt, không hề thấy chút động tĩnh nào." "Tôi phải nhắn lại thế nào?"
"Em nói cho anh ta vị trí lối vào sa mạc, bảo anh ta tiếp tục chờ, khi nào nhận được tin tức của em thì lập tức qua đó bao vây."
Ngôn Tiêu thông suốt, cúi đầu soạn tin nhắn. Gửi xong nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ. Cô rít một hơi thuốc lá, nói nhỏ: "Anh có nắm chắc không?"
"Một nửa." Quan Dược dựa lưng vào cửa xe, thẳng thắn một cách không ngờ.
Ngôn Tiêu hơi nhíu mày: "Chỉ một nửa?"
"Thế là nhiều rồi, ở chỗ của ông ta sắp xếp thì muốn nắm được nửa phần cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-bi-vui-lap/105306/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.