CHƯƠNG 29 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Dãy núi ở vùng này cũng không cao lắm, chỉ là những ngọn đồi nho nhỏ nối liền với nhau, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống thì trông xanh mướt, vừa đáng yêu vừa lấp lánh không thôi, thế là Phong Khiển Tuyết lại cảnh cáo người bên cạnh lần nữa: “Không được phép phóng hoả đấy!” “Biết mà, bắt khỉ núi thôi đâu cần phải châm tới lửa.” Tạ Nhận nhảy lên một tảng đá, khoe khoang, “Lúc ta còn quấn tã thì đã có thể xách đầu tụi nó chạy khắp nơi rồi.” Phong Khiển Tuyết: “…” Chẳng ai muốn nghe chuyện thời ngươi còn quấn tã cả. Hoạt động mà mấy hài tử tầm bảy tám tuổi thích nhất là kết bầy kết nhóm đi rượt khỉ núi, y như là đón năm mới vậy. Tay xách đoản kiếm, lại học theo người lớn vẽ mấy lá bùa chằng chịt nét, nhìn thấy thì xông lên cùng với nhau, rượt cho đối phương phải ôm đầu chạy vòng vòng khắp núi. Tạ Nhận vừa đi bước lùi, vừa kể cho Phong Khiển Tuyết nghe về những “công to nghiệp lớn” của mình lúc sáu tuổi, hắn còn từng cho một hài tử khác thành thân với con khỉ núi đã được mặc váy cài trâm nữa kìa —— Đương nhiên, chắc chắn “Tân lang quân” kia là bị ép rồi, nghe nói lúc về nhà thì khóc tới sắp xỉu, từ đó, hễ cứ nhìn thấy cổng lớn Tạ phủ là lại muốn tè ra quần. Phong Khiển Tuyết nói: “Hố kìa.” “Ta nào có đào hố hắn (1),là tại hắn ỷ mình lớn tuổi muốn cướp đồ của ta —— A!” (1) Hố có nhiều nghĩa. Nghĩa đen là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852562/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.