CHƯƠNG 47 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Đi được một lúc, Tạ Nhận bèn khơi chuyện để nói mà hỏi một câu: “Huynh có thể tìm được cửa ra khỏi nơi này không?” Phong Khiển Tuyết lắc đầu: “Ta chưa từng nghiên cứu thuật pháp lấy sông núi làm tranh bao giờ, huống chi bức tranh trên tấm giao tiêu này còn phức tạp hơn tranh vẽ sông núi bình thường. Đó giờ chỉ nghe nói tộc giao nhân giỏi dệt vải, tài nghệ tuyệt diệu thiên hạ khó tìm, giờ cũng xem như được mở mang tầm mắt.” “Tuy không tìm thấy cửa, nhưng việc không tìm thấy cửa này cũng có chỗ tốt của nó.” Tạ Nhận nói, “Ta cứ dỡ sạch từng cái đi, còn có thể tiện xem coi Cửu Anh đang giở thứ trò quỷ gì.” Có thể là do nghe được tên của Cửu Anh, trong cổ họng của Thiên Vô Tế vẫn luôn hôn mê bỗng phát ra âm thanh ậm ờ gì đó, gân xanh trên hai cánh tay cũng gằn lên, giống như là muốn dùng hết sức lực toàn thân để rút kiếm ra, nhưng do đã bị cầm tù quá lâu, cơ thể của ông đã cứng ngắc như một pho tượng. Tạ Nhận mở mắt của ông ra, nhìn đôi con ngươi trắng xám vô thần, nhíu mày: “Thần trí vẫn còn chưa quay về, giờ xúc động thế này, chẳng lẽ là muốn yêu hoá?” “Không giống thế.” Phong Khiển Tuyết nói, “Tu vi của Thiên Vô Tế cực kỳ cao thâm, Cửu Anh đã có thể chế ngự ông thì chắc chắn sẽ tìm cách chiếm lấy cơ thể này, nhưng nó lại thất bại, lý do chỉ có một.” Cửu Anh là tà vật, mà lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852580/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.