CHƯƠNG 100 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Từ sau khi Thiên Vô Tế rời khỏi biển Bạch Sa thì vẫn luôn bế quan ở Tầm Tiên Lĩnh, ông cách biệt hoàn toàn với đời hơn cả trăm năm, mãi đến khi cổng lên núi mở ra thì mới phát hiện, hoá ra thế gian đã long trời lở đất đến thế này rồi. Phong Khiển Tuyết hỏi: “Thương thế của đạo trưởng sao rồi ạ?” “Còn chưa hoàn toàn hồi phục lại được như xưa, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước rồi, Thượng Tiên không cần lo lắng cho ta đâu.” Thiên Vô Tế nói, “Một đoạn đường này từ Nam ra Bắc, ta thấy toà thành nào cũng có từng cái tháp cao trấn yêu với ánh sáng vàng kim lượn lờ, tuần tra và thủ vệ có mặt ở khắp mọi nơi, quả thật là áp chế đến độ yêu tà không dám ló đầu, ngày ấy ta cố ý đến bãi tha ma tìm kiếm vào lúc giờ Tý (1),khi ấy mà cũng cực kỳ gió êm biển lặng.” (1) Giờ Tý: Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Tạ Nhận “xuỳ” một tiếng: “Vậy hẳn ông ta đang hài lòng với tình trạng hiện nay của giới Tu Chân lắm.” “Ông ta hài lòng để làm gì, giới Tu Chân cũng chẳng phải là giới Tu Chân của một mình ông ta.” Anh Nhị Nguyệt khinh thường, “À, quên nữa, chắc hẳn Nhàn Âu Tông cũng hài lòng lắm, tuy Diệu Tước Đế Quân có nhiều chỗ sai sót, nhưng ít nhất ông ta vẫn còn giữ được ý định ban đầu là phải chém hết tất cả yêu tà trong thiên hạ này, mà Bạch Bình chỉ là một kẻ tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852633/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.