CHƯƠNG 104 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Ba năm không gặp, mà câu đầu tiên sau khi gặp mặt thì lại là chê đặt tên khó nghe, nhị sư huynh bị cắm phầm phập mấy mũi tên vào tim. Vì vậy, Phong Khiển Tuyết lại vỗ vai để an ủi hắn: “Thật ra tên này cũng được lắm, ‘Thiên Hạ Không Gì Là Không Thể’, nghe rất uy phong.” Mộc Phùng Xuân hỏi: “Vậy đệ có lấy không?” Phong Khiển Tuyết từ chối một cách dứt khoát và lưu loát: “Đệ không cần đâu.” Mộc Phùng Xuân tức giận, không cam lòng mà nói: “Cửu Vạn cũng có hay mấy đâu.” Phong Khiển Tuyết đáp: “Nhưng Cửu Vạn là do A Nhận đặt, đệ thích lắm.” Tạ Nhận ở bên cạnh cảm thấy mình oan thật luôn, tên này không phải là do ta đặt mà. Nhưng không sao, ai đặt cũng chẳng quan trọng nữa rồi, điều quan trọng chính là từ giờ về sau thì thanh kiếm này sẽ được gọi là Cửu Vạn. Mộc Phùng Xuân đành phải tự an ủi mình, đại bàng bay lượn chín vạn dặm, trời cao đất rộng chẳng vướng chân, thật ra cũng mang trong mình ý nghĩa sống tự do thuận theo lòng mình, cũng được, cũng hay. Phong Khiển Tuyết vô cùng yêu thích thanh kiếm mới này, y cài ngọc khấu vào bên hông, ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, sư huynh, bao giờ đệ và A Nhận mới rời khỏi nơi này được?” “Chúng ta đến đây cũng vì điều này.” Nguyệt Ánh Dã nói, “Tháng trước Tang đạo trưởng xảy ra chuyện, bây giờ đang bị nhốt ở trong thuỷ lao Kính Hồ.” Phong Khiển Tuyết nhíu mày. Tạ Nhận nói: “Tang đạo trưởng là một người trung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852637/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.