CHƯƠNG 107 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Thật ra Diệu Tước Đế Quân không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết, bởi vì trong quan niệm của ông ta thì yêu tà đều có bản tính phản nghịch ở trong xương cốt, một khi có được cơ hội thì sẽ tìm đủ mọi cách để quậy cho thế gian phải long trời lở đất, đương nhiên tà cung và tà kiếm cũng không ngoại lệ. Nhưng điều ông ta không ngờ được chính là đội ngũ khổng lồ đi theo phía sau hai người, sắc mặt của Diệu Tước Đế Quân dần dần u ám, ánh mắt của ông tà rà hết qua mọi người, hỏi: “Đây là có ý gì?” “Đế Quân.” Tề Nhạn An nói, “Sau Cửu Anh thì thiên hạ đã không còn đại yêu nào nữa. Cho dù không có người tuần tra của Điện Vàng, không có hàng vạn toà tháp hàng yêu, thì giới Tu Chân cũng sẽ gió êm sóng lặng, mọi sự yên bình như cũ.” “Ngươi cho là thiên hạ đã không còn đại yêu nữa à?” Ánh mắt của Diệu Tước Đế Quân rơi xuống trên người Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết, “Bản toạ lại cảm thấy vẫn còn đại yêu.” “Vạn vật trên thế gian này muôn màu muôn vẻ, mỗi một vật đều có dáng vẻ riêng, là yêu hay là tà, là thiện hay là ác, há do miệng ông định đoạt.” Phong Khiển Tuyết nhíu mày nhìn ông ta, “Nếu nói vài ngàn năm trước, khắp nơi trên Thần Châu có loạn lạc xảy ra, ông có quá nhiều thứ phải lo, không kịp cẩn thận phân biệt khi chém yêu, vậy thì cũng còn hiểu được. Nhưng hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852640/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.