PHIÊN NGOẠI 5: VÙNG NÚI NGOẠI THÀNH Chuyển ngữ: Cực Phẩm Gió lớn thổi ngang qua giữa ngân hà mênh mông bát ngát, làm cho những điểm sáng tối đếm không xuể cùng chớp khẽ lên. Mà trong sự luân chuyển giữa chớp sáng và chợp tối này, phàm thế đã vật đổi sao dời, trời trăng hoán chỗ. Vào chạng vạng tối, ở Khô Trảo Lĩnh. Toàn bộ cả vùng núi rừng đều chìm trong sự yên tĩnh, giờ đã là lúc cuối Thu, biết bao ve sầu và ếch nhái đã từng phách lối cũng mất sạch khí thế, thay vào đó là tiếng lá rơi xào xạc, xào xạc rồi lại xạc xào, âm thanh lại có vẻ càng rõ tiếng hơn. Đống lửa kêu lên từng tiếng “tí tách”. Phong Khiển Tuyết ngồi ở một bên, tay trái thì chống cằm, tay phải thì cầm một khúc gỗ mà nhàm chán gảy tro. Y ăn vận mỏng manh, sa y trắng thuần bị gió thổi quấn lên người, trông y lại càng yếu ớt gầy gò hơn, quả thật khiến cho người khác phải hoài nghi rằng, lỡ như gió ở núi này mà thổi mạnh thêm một chút nữa thôi, có khi vị lữ nhân cô độc ấy sẽ bị thổi cuốn đi mất. Thật ra chuyến đi này của Phong Khiển Tuyết là đồng hành cùng với một đoàn thương khách. Ngày ấy, y dùng Dịch Dung Quyết, trông giống hệt như một thư sinh tay trói gà không chặt, đang đứng ở đầu đường suy nghĩ xem trưa nay sẽ ăn món gì, bỗng nhiên lại có một vị đại thúc mang rạng rỡ đầy trên mặt bước đến, hỏi có phải y định tới tham dự Lễ Hội Hoa ở thành Tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852646/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.