Mạc Phàm bế Tâm Hạ đặt lên xe lăn. Đột nhiên hắn cảm thấy choáng váng đầu óc.
Diệp Tâm Hạ cẩn thận nhìn Mạc Phàm, hỏi thăm:
” Anh sao vậy?”
” Ta không sao. Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một chút mà thôi………”
Mạc Phàm lắc lắc cái đầu.
Từ lúc hắn vào Địa Thánh Tuyền cho tới bây giờ. Hắn cũng chưa có nghỉ ngơi một lúc nào. Có nhiều vết thương trên người hắn còn chưa kịp xử lý. Cho nên vào lúc này hắn cảm thấy mệt mỏi, không chịu nổi.
Hắn muốn dẫn Tâm Hạ rời khỏi nơi này. Nhưng cái loại trạng thái này khiến cho hắn vô pháp thi triển ra kỹ năng trung cấp ma pháp tiêu hao nhiều ma năng kia. Điều này khiến cho Mạc Phàm rất là lo lắng.
” Cánh tay của anh đang còn chảy máu kìa. Anh mất nhiều máu quá rồi.”
Rất nhanh Diệp Tâm Hạ liền phát hiện ra trên cánh tay Mạc Phàm có một vết thương rất dài, khiến cho nàng nhìn thấy cũng phải giật mình.
Vết thương này cũng chỉ được băng bó một cách hời hợt. Cho nên nó không thể nào ngăn cản máu tràn ra bên ngoài được.
” À! Vết thương này là do lúc trước ta đối phó với đám Hắc Súc Yêu….”
Lúc này Mạc Phàm mới nhớ tới chuyện này, và lúc này hắn mới cảm thấy đau từ nơi vết thương truyền ra.
” Để đây.”
Diệp Tâm Hạ liền đem cánh tay bị thương của Mạc Phàm đặt lên trên đùi của nàng.
Tuy cách một lớp váy, nhưng Mạc Phàm có thể cảm nhận được sự mềm mịn từ đôi chân nàng mang tới. Ngón tay hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-chuc-phap-su/1894411/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.