Dùng mảnh vải màu lam làm áo bông cho Tống Toàn và Đại Lang, một mảnh khác làm áo bông cho Tú Nhi còn thừa.
Như thế là tiết kiệm được một số tiền lớn.
Ta ở trong viện đo người cho hai đứa nhỏ, Tú Nhi cười híp mắt, ôm tấm vải kia sờ tới sờ lui.
“Mẹ, con có áo bông rồi, không cần làm cũng được.”
Ta bảo Đại Lang duỗi cánh tay, thế nào hắn cũng không nghe.
“Nếu con thật lòng thương cha con, thế thì mặc một chiếc áo khoác mới đi. Cha con vất vả như thế, rõ ràng là rất mong con và Tú Nhi có thể sống tốt. Không lâu nữa trời sẽ lạnh, nếu ngay cả một chiếc áo khoác cũng không có, cha con sẽ khó chịu thế nào? Con nghĩ kỹ lại xem, nghĩ kỹ rồi nói với ta, nếu đến lúc đó con vẫn khăng khăng không làm, vậy thì thôi cũng được!”
Ta mang Tú Nhi vào phòng, con bé ghé trên giường xem ta may áo.
Ta cầm kéo cắt loạt xoạt, Tú Nhi dùng ngón tay giả vờ làm kéo, cũng học theo ta cắt cắt.
Con bé không nghe thấy, nhưng từ từ nói chuyện, nó nhìn cũng hiểu.
“Tú Nhi, đợi khi nào cha con về, ta nhìn xem có mảnh da nào thích hợp không, đến lúc đó sẽ làm cho con một đôi giày da nhỏ. Nhưng mà ta không biết làm, phải tìm thím Trương dạy ta.”
“Gật đầu đi!”
Một chuỗi lời nói dài như thế, Tú Nhi tất nhiên là nhìn không hiểu, nhưng khi ta bảo con bé gật đầu, nó lại hiểu, lập tức cười tủm tỉm mà gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-hao-hanh-chi/2759619/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.