Hành lang bệnh viện, Thời Thanh an nhàn dựa vào người Mông Khanh nghịch tay hắn.
Mặt Mông Khanh nhăn như đít khỉ.
Thời Thanh vuốt từng đầu ngón tay hắn, bóp bóp, làm đạo trưởng không quen thân thiết với người khác theo bản năng rụt tay lại.
"Này chốt đơn đàng hoàng rồi rồi, muốn bom hàng à."
Trong lời nói của Ma Vương xen lẫn ý cười, Mông Khanh bực bội cúi đầu, nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Thời Thanh.
"Ngươi lừa ta."
"Khế ước giữa ngươi và Trần Trạch Vũ không dùng tuổi thọ để trao đổi, ngươi nói dối ta."
Thời Thanh không hề cảm thấy mình ti tiện, mặt dày hơn thớt cầm tay đạo trưởng chặt hơn: "Thì như ngươi nói, ta là con quỷ vô duyên, ngươi gặp con quỷ nào chưa hề nói xạo chưa?"
Mông Khanh quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Ma Vương vẫn không tha: "Lúc ký khế ước ta cũng không lừa ngươi à nha."
"Ta chỉ nói nếu ngươi trao đổi với ta thì ta sẽ cho ngươi khế ước của Trần Trạch Vũ, thứ hắn cho đi cũng sẽ hoàn lại. Có ai nói cái đấy là tuổi thọ đâu."
Mông Khanh: "Ngươi nói một năm tuổi thọ vào tay."
"Ừ đó."
Thời Thanh nheo mắt, ngón tay day day thái dương, ưỡn ẹo bên cạnh đạo trưởng:
"Ta nói là một năm tuổi thọ, chứ không có nói là một năm tuổi thọ của Trần Trạch Vũ."
"Cậu đạo sĩ à, ngươi tự hiểu sai á nha."
Mông Khanh không nói gì.
Im lặng là không biết cãi lại như thế nào.
Hơn nữa, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-the-gioi-deu-biet-ta-la-nguoi-tot/1076759/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.