Quý trọng hiện tại.
Quý Thiển Ngưng không chắc liệu mình có chết lần nữa hay không.
Cô lang thang trong một không gian vô định, ở đây không có gì cả: Không có người, không có âm thanh, không có độ ấm, thậm chí không có màu sắc.
Trạng thái quỷ dị này rất giống một giai đoạn nào đó khi cô chết đi ở kiếp trước.
Trong cõi hư ảo vô biên này, cô không có thực thể, không có ý thức và cũng không có biện pháp để suy nghĩ.
Cô không biết mình sẽ "tồn tại" trong hình thái này bao lâu, và nó sẽ kéo dài được bao lâu.
"Thiển Ngưng, em có nghe thấy chị nói gì không?"
Sau đó cô nghe được một giọng nói quen thuộc, rất nhỏ, rất lo âu, nghẹn ngào như bị chà qua giấy nhám.
Âm thanh đó không biết mệt mỏi quanh quẩn bên tai cô: "Em không cần chị nữa sao? Có phải em lại muốn bỏ lại chị một lần nữa không?"
Những lời này khiến cô muốn khóc quá.
Cô chưa bao giờ có khát vọng tồn tại đến thế, cô muốn xem thử rốt cuộc là ai đang gọi mình.
Cô đấu tranh với thế lực vô hình muốn kéo cô vào bóng tối vô tận, cuối cùng, cô thắng
Cô nâng mi mắt nặng trĩu.
"Tỉnh rồi!" Có người hoan hô.
Mở to mắt, nhìn thấy ba gương mặt tràn ngập lo lắng, ý thức của Quý Thiển Ngưng chậm rãi quay về, nhận ra đây là người nhà cô.
Quý Minh Dương lau lau khóe mắt, xúc động nói: "Con làm ba chết khiếp! Nếu như con có mệnh hệ gì thì ba biết ăn nói với mẹ con sao đây."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-the-gioi-deu-lam-chung-ta-tai-hon/2458050/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.