Miley Cara thì thầm gì đó bên tai, nhưng Kang Woo-jin chẳng nghe rõ. Dù một siêu sao toàn cầu đang khoác tay anh, anh chẳng cảm nhận được gì.
Chỉ có khung cảnh khổng lồ và hùng vĩ trước mặt lấp đầy đôi mắt.
‘…Trời ơi, điên thật.’
Dĩ nhiên, với Woo-jin, cảnh tượng này là lần đầu trong đời.
Không thể diễn tả bằng lời. Thảm đỏ trải dài và rộng, hai bên là hàng nghìn phóng viên từ khắp thế giới trong tuxedo đen, trông như đàn kiến. Cứ như anh vừa bước vào một tổ kiến.
Mắt anh hoa lên.
‘Ừgh.’
Gần đó thôi đã có hàng trăm phóng viên, tổng cộng gần 5.000 người, tất cả đều cầm máy ảnh, ánh flash lóe liên hồi. Woo-jin cảm thấy mắt mình trắng xóa.
Tai anh ù đi.
“%(%)#%(#)!!”
“$()*%(%(#(#!!!”
“**(#(%%)%*#(#%!!!”
Tiếng gào thét hay la hét của phóng viên hòa lẫn, vang vọng bên tai Woo-jin. Không chỉ họ, tiếng hét của hàng vạn khán giả bao quanh thảm đỏ và phóng viên cũng xen vào. Cứ ở đây mãi, tai anh có khi chảy máu mất.
Miệng anh khô khốc.
Anh cố nuốt nước bọt mà không để lộ, nhưng cổ họng khô ran, khó chịu. Woo-jin nhận ra cơ thể mình đang cứng đờ.
‘Trời ơi, chân không nhúc nhích nổi?’
Quy mô khổng lồ và không khí điên cuồng này, sự cuồng loạn của cả thảm đỏ, anh cảm nhận rõ qua từng thớ thịt. Đầu óc anh quay cuồng. Hỗn loạn. Nếu mất tập trung dù chỉ một giây, chân anh có thể khuỵu xuống.
Nhưng…
“…”
Dù trong tình cảnh điên rồ này, gương mặt Woo-jin vẫn giữ poker face dày đặc. Một phần vì đầu óc anh tạm ngừng hoạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-hieu-lam-la-dien-vien-thien-tai-quai-vat/2841170/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.