Phó Tiện gật đầu, không nói gì.
Ra tới hành lang.
Thấy xung quanh không có ai, tôi lôi từ trong chiếc túi xách đeo chéo một điếu thuốc ra.
Nói là đi toilet, thật ra là thèm thuốc quá chịu không nổi.
Mới châm được một hơi, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân.
Tôi luống cuống dập thuốc thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen quen:
“Không cần dập đâu, cho tôi một điếu.”
Tôi giấu tay cầm thuốc ra sau lưng, quay đầu lại.
Người đến… lại là Phó Thời Trinh.
Anh ta đi đến, dừng lại cách tôi khoảng hai bước, đưa bàn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên ý bảo tôi đưa thuốc.
Tôi chần chừ một chút:
“Thuốc tôi rẻ lắm, với lại vị khá là nặng…”
“Không sao.”
Phó Thời Trinh khẽ cong môi, như đang cười nói:
“Vừa đúng ý tôi.”
Nói đến thế rồi, tôi chẳng còn cách nào, đành mở túi lấy thêm một điếu đưa cho anh.
Anh nhận lấy điếu thuốc và hộp quẹt, châm lửa.
Khói thuốc vừa phả ra, anh nghiêng đầu nhìn tôi:
“Không nhận ra tôi sao?”
“Hả?”
Tôi có hơi ngơ ngác, lúng túng cười:
“Nhận ra rồi… anh là anh trai của Phó Tiện.”
“Không phải.”
Phó Thời Trinh rít thêm một hơi thuốc, góc nghiêng của gương mặt anh ta thật sự rất đẹp.
“Chiều nay, cảm ơn vì tờ giấy.”
“…Là anh???”
Tôi bật thốt, ngạc nhiên đến không biết phản ứng thế nào.
Còn chưa kịp tiêu hóa xong thông tin, thì từ khúc rẽ hành lang, một bóng người trên xe lăn bất ngờ xuất hiện.
Phó Tiện tự mình đẩy xe đến, ánh mắt lười biếng liếc qua tôi, giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-me-ga-cho-mot-cau-am-liet-hai-chan/2528928/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.