Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu.
Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu.
Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc.
Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là…
Mẹ tôi lo lắng nói:
“Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.”
Mắt tôi lập tức sáng rỡ.
Tuyệt vời!
Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?
Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng.
Tại sao lại đi lấy một người tàn phế?
Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa.
Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi.
Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.
Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế.
Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.
Thành ra cho đến tận ngày cưới, tôi và anh ta mới lần đầu được gặp mặt nhau.
Trước khi hôn lễ được cử hành, mẹ tôi nhét tôi vào phòng nghỉ của chú rể còn miệng nói như thật với tôi:
“Ta đây là cho hai đứa có thời gian mà vun đắp tình cảm.”
…Còn mười phút nữa là lên sân khấu vun đắp tình cảm kiểu gì cho kịp?
Tôi xách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-me-ga-cho-mot-cau-am-liet-hai-chan/2528935/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.