Vú nuôi đi vào phòng, đầu tiên là nhún nhún người chào La Tử Nhan, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dành cho người hầu bên cạnh đó, đón lấy đứa trẻ Bách Hợp bế tới, thành thạo cởi cúc áo, rồi mớm nguồn nhựa sống căng tràn nóng hỏi vào miệng đứa trẻ. La Tử Nhan túm chặt chăn ngồn im nhìn. Khà khà, cho bú mà, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến, thật là hấp dẫn, ánh mắt nàng sáng lên đầy tò mò.
Một lúc sau đứa bé bú no quả nhiên ngoan ngoãn ngủ luôn, Bách Hợp nhẹ nhàng đón lấy đứa bé rồi đặt xuống giường. Lúc này vú nuôi mới khom người lui ra ngoài. Bách Hợp mỉm cười nói: “Tiểu cách cách ngoan quá, nhưng trẻ con rất mau đói, có lẽ một lát nữa sẽ lại tỉnh dậy…”.
“… Ục ục ục…”
Bách Hợp che miệng cười: “Cách cách, bữa tối đã chuẩn bị xong, giờ người nên ăn một chút, để nô tì gọi bọn họ mang vào”, sau đó quay người đi ra ngoài.
La Tử Nhan sờ sờ cái bụng đã bằng phẳng trở lại của mình, sau đó nàng mới nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, thế là vừa bò vừa lết xuống giường, tìm hết từ gian trong tới gian ngoài, nhưng không tìm thấy bất kì một cái gương nào. La Tử Nhan trừng mắt nhìn đám vật dụng quanh phòng, chẳng lẽ gia thế của phủ này, đến một tấm gương cũng không có sao? Triều Thanh được miêu tả trong Hồng Lâu Mộng đã có cả gương lớn để thay y phục, cho dù ở đây không đầy đủ, thì cũng phải có cái gương đồng chứ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chan-tam/394163/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.