🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Yeekies

 

-- Lâm Thù, tôi đưa cậu về nhà.

 

Tần Du Trì đã từng nói câu này chưa?

 

Có lẽ hắn đã thốt ra, nhưng chắc chắn chỉ là trong giấc mơ của Lâm Thù.

 

"Cậu cười gì vậy?" Lâm Thù nheo mắt hỏi, giọng lạnh lùng. "Có chuyện gì khiến cậu vui thế?"

 

Không kìm được cơn đau ngực, Lâm Thù buông lời chẳng chút nể nang, câu nói đầu tiên với Tần Du Trì đêm nay.

 

Tần Du Trì khẽ nhíu mày, kéo Lâm Thù lại gần. "Tôi đã hứa với Biên tổng sẽ đưa cậu về nhà an toàn."

 

Vóc dáng gần 1m9 của Tần Du Trì khiến Lâm Thù phải ngước nhìn, ánh mắt từ trên cao áp xuống mang theo sự chế ngự khó cưỡng lại.

 

Lâm Thù không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, quay đầu đi chỗ khác, tránh né tầm mắt của hắn.

 

"Buông ra. Tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba." Giọng Lâm Thù trầm xuống.

 

Cơ thể Lâm Thù mảnh khảnh, nhẹ hơn Tần Du Trì nhiều. Cổ tay nhỏ nhắn trong tay hắn mỏng manh đến mức Tần Du Trì sợ dùng quá sức sẽ làm gãy.

 

Trong mắt Tần Du Trì, Lâm Thù chẳng có chút uy hiếp nào. Suốt đêm, cậu chỉ như một chú nhím con giương gai gào thét.

 

Kỹ năng diễn xuất của Lâm Thù tệ đến mức Tần Du Trì nhìn ra ngay cậu đang giả vờ hung dữ.

 

Nhưng vì sao cậu phải giả vờ? Hắn không hiểu lắm.

 

Tần Du Trì cúi người sát hơn. "Sao không dám nhìn tôi? Hay cậu đang sợ tôi?"

 

Lâm Thù sợ Tần Du Trì? Không thể nào!

 

Trần Kỳ ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu ẩn ý gì, càng băn khoăn vì sao Lâm Thù không nổi giận, quẳng tay Tần Du Trì ra.

 

Lâm Thù im lặng, Tần Du Trì kiên nhẫn chờ cậu lên tiếng.

 

Giữa họ như có một bức tường vô hình, ngăn cách tất cả.

 

Chẳng lẽ... Lâm Thù thích kiểu đàn ông như Tần Du Trì?

 

Trần Kỳ liếc nhìn thân hình gầy gò của mình, tự chê bản thân ngốc nghếch, tưởng nhầm sở thích của Lâm Thù.

 

Hóa ra cậu để mắt tới Tần Du Trì!

 

Mình đã hiến kế sai, trách sao Lâm Thù không muốn giúp!

 

Trần Kỳ leo lắt trong giới thượng lưu hơn hai mươi năm, tâm nhãn tinh tường. Tự nhận đã thấu hiểu cục diện, hắn quyết định gây ấn tượng tốt với Tần Du Trì, liền xen vào: "Lâm tổng, để ngài Tần đưa ngài về đi. Ở lại đây không an toàn đâu."

 

Trong hội quán "Thánh Tâm", chỉ có nhân viên là bất an, còn khách hàng luôn được bảo vệ.

 

Lâm Thù lạnh lùng đảo mắt nhìn Trần Kỳ. "Tôi ở đâu, liên quan gì đến cậu?"

 

"Ở đây không an toàn," Tần Du Trì nhẹ giọng nói, "Nghe lời, để tôi đưa cậu về."

 

-- Nghe lời.

 

Nghe lại câu này, Lâm Thù chợt cứng đờ người.

 

Tình cảm nhất kiến chung tình của cậu dành cho Tần Du Trì thực ra rất sáo rỗng.

 

Hôm đó, cậu vừa kết thúc hai ngày hội nghị quan trọng, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Vừa Tan họp, bụng đói cồn cào, cậu vội đến tiệc rượu của Biên Tinh Lan.

 

Dự tiệc toàn là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, ít người trẻ. Nghệ sĩ nam cũng chỉ có một, đó là Tần Du Trì.

 

Trong tiệc, Lâm Thù liên tục nâng ly với các vị cao niên, uống hết chén này đến chén khác. Là người trẻ xuất chúng, ai cũng muốn trò chuyện, nhờ cậu chiếu cố con em họ.

 

Sau ba tuần rượu, Lâm Thù không chịu nổi, tìm cớ vào toilet tỉnh táo.

 

Dưới làn hơi men mờ ảo, chân cậu vướng vào ngạch cửa, ngã sấp mặt xuống đất. Cú ngã khiến mắt cậu hoa lên, bụng đau quặn đến mức tưởng nôn ra máu, không sao đứng dậy được.

 

Trong mơ hồ, một đôi tay mạnh mẽ nâng cậu lên.

 

Hương dương cát bao phủ cơ thể đầy mùi rượu, ý thức như chìm vào hơi ấm mùa đông.

 

Lâm Thù không quen cảm giác này, bản năng né tránh.

 

Cánh Tay kia siết chặt, giọng trầm ấm vang lên: "Đừng động. Nghe lời một chút."

 

Đó là lần duy nhất Tần Du Trì dịu dàng với cậu, khi cậu với hắn còn là người xa lạ.

 

Về sau, khi nghiệp chướng chất chồng, Tần Du Trì căm hận cậu, sao còn có thể nói câu "Nghe lời một chút"?

 

Cổ Tay đau nhức kéo Lâm Thù về hiện tại. Cậu ngước nhìn họa tiết thêu trên áo khoác Tần Du Trì.

 

Họa tiết sói...

 

Phải, Tần Du Trì đúng là sói, một con sói đầu đàn nguy hiểm.

 

Mấy năm trước, khi Tần gia sụp đổ, Tần Du Trì liên tục đóng phim, xoay sở gánh vác cả gia tộc. Sau bị cậu ép buộc, hắn giả vờ khuất phục, âm thầm chờ ngày phản kích.

 

Nhớ lại cú sốc điện trước khi chết, Lâm Thù gáy đau nhói.

 

Mệt mỏi lan khắp người.

 

Thôi kệ.

 

Dù Tần Du Trì có mục đích gì, dù vì lý do gì phải đưa cậu về, cậu chẳng muốn quan tâm.

 

Không dám trêu chọc, chẳng lẽ không trốn được?

 

Từ mai, cậu sẽ thuê vài vệ sĩ, không bao giờ dự sự kiện của Biên Tinh Lan nữa, sẽ không gặp lại Tần Du Trì.

 

"Cậu biết nhà tôi ở đâu?" Lâm Thù nhìn thẳng vào mắt Tần Du Trì.

 

Cuối cùng cậu cũng lên tiếng.

 

Tần Du Trì buông cổ tay cậu. "Biên tổng đã cho tôi địa chỉ."

 

Lâm Thù quay người bước đi, Tần Du Trì theo sát phía sau, giữ khoảng cách nửa thước.

 

"Lâm tổng, hẹn gặp lại!" Trần Kỳ mừng rỡ tiễn vị Phật lớn này đi.

 

Lâm Thù phớt lờ, hai tay giấu trong ống tay áo rộng, bước đi chậm rãi, không nói lời tạm biệt với ai.

 

...

 

"Lần sau gặp, Lâm Thù."

 

Khi Lâm Thù nhập mật khẩu cửa, giọng Tần Du Trì vang lên phía sau.

 

Ngón tay cậu khẽ run.

 

Sẽ không có lần sau.

 

Lâm Thù cười khẽ, nhanh tay mở cửa, bước vào mà không ngoái lại.

 

...

 

Thuốc lá cháy đến cuối.

 

Lâm Thù vứt tàn, cầm điện thoại gọi cho Cao Tĩnh Ca.

 

"Dọn dẹp biệt thự Hồ Quang. Ngày mai tôi dọn đến."

 

Cậu dặn dò: "Và đừng tiết lộ địa chỉ của tôi với bất kỳ ai."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.