Edit: Yeekies -- Lâm Thù, tôi đưa cậu về nhà. Tần Du Trì đã từng nói câu này chưa? Có lẽ hắn đã thốt ra, nhưng chắc chắn chỉ là trong giấc mơ của Lâm Thù. "Cậu cười gì vậy?" Lâm Thù nheo mắt hỏi, giọng lạnh lùng. "Có chuyện gì khiến cậu vui thế?" Không kìm được cơn đau ngực, Lâm Thù buông lời chẳng chút nể nang, câu nói đầu tiên với Tần Du Trì đêm nay. Tần Du Trì khẽ nhíu mày, kéo Lâm Thù lại gần. "Tôi đã hứa với Biên tổng sẽ đưa cậu về nhà an toàn." Vóc dáng gần 1m9 của Tần Du Trì khiến Lâm Thù phải ngước nhìn, ánh mắt từ trên cao áp xuống mang theo sự chế ngự khó cưỡng lại. Lâm Thù không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, quay đầu đi chỗ khác, tránh né tầm mắt của hắn. "Buông ra. Tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba." Giọng Lâm Thù trầm xuống. Cơ thể Lâm Thù mảnh khảnh, nhẹ hơn Tần Du Trì nhiều. Cổ tay nhỏ nhắn trong tay hắn mỏng manh đến mức Tần Du Trì sợ dùng quá sức sẽ làm gãy. Trong mắt Tần Du Trì, Lâm Thù chẳng có chút uy hiếp nào. Suốt đêm, cậu chỉ như một chú nhím con giương gai gào thét. Kỹ năng diễn xuất của Lâm Thù tệ đến mức Tần Du Trì nhìn ra ngay cậu đang giả vờ hung dữ. Nhưng vì sao cậu phải giả vờ? Hắn không hiểu lắm. Tần Du Trì cúi người sát hơn. "Sao không dám nhìn tôi? Hay cậu đang sợ tôi?" Lâm Thù sợ Tần Du Trì? Không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chang-dam-yeu-nguoi-lan-nua/2769524/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.