Edit: Yeekies Băng tan sau trận đông tàn, vách núi chỉ còn trơ lại những ngọn cỏ khô héo. Tiết xuân chưa về, trên vách đá chẳng thấy bóng dáng mầm non, ngay cả cánh muỗi cũng không lưu lạc, cảnh tượng tiêu điều đến não lòng. Xe dừng bên vách núi, Lâm Thù đạp phanh, bước xuống trong vô thức. Cậu chẳng hiểu vì sao mình lại đến nơi này. Chỉ là không muốn về nhà, cũng chẳng biết làm gì khác. Nghĩ đến người ấy, đôi chân lại máy móc lái xe tới đây, như một thói quen khó bỏ. Gió đông lạnh lẽo thổi qua, cuốn những ngọn cỏ gãy khô thành từng cụm, nhảy múa như sinh linh bé nhỏ, rồi rơi xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới. Không gian quá yên tĩnh, tịch mịch đến ngột ngạt. Lâm Thù bật radio, vặn ngẫu nhiên một kênh nhạc. Giai điệu lạ vang lên, không gian chợt náo nhiệt hơn chút. Tiếng kèn harmonica tắt dần, giọng nam quen thuộc cất lên, có lẽ là một nghệ sĩ indie. "Chìm sâu vào đáy biển mịt mờ..." Nghe câu đầu, Lâm Thù bật cười. Bài hát này sao ở đâu cũng phát. Cậu không đổi kênh, mặc cho bản nhạc phát tiếp, rút bật lửa và điếu thuốc từ ngăn xe. Lâu lắm rồi không đụng đến thuốc, tay vụng về bật mấy lần mới châm được. Nicotine xộc vào phổi, Lâm Thù ho sặc sụa, vội vứt điếu thuốc, tay trái đặt lên cửa kính. Giờ đây, cậu chẳng còn thấy thuốc đắng nữa... Lâm Thù kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, lặng nghe "Dưỡng Khí" đến hồi kết, rồi radio
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chang-dam-yeu-nguoi-lan-nua/2769562/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.