Edit: Yeekies Đau, với Tần Du Trì mà nói, đó chỉ là một trạng thái tâm lý yếu đuối, chỉ những kẻ nhu nhược mới dám thét lên rằng mình đau đớn. Đó là tín điều Tần Thịnh đã nhồi vào đầu cậu từ thuở nhỏ. Nếu phải chia đời mình thành những chặng đường khác nhau, Tần Du Trì sẽ phân thành ba giai đoạn rõ rệt. Giai đoạn đầu, hắn sống trong ngục tù của Tần Thịnh, dùng diễn xuất làm lá chắn, đánh lừa bản thân bằng những phút giây tự do ngắn ngủi. Giai đoạn thứ hai, hắn trốn khỏi nhà giam tăm tối ấy, nhưng lại chạy vào một nhà tù khác gọn gàng hơn, rộng lớn hơn, nơi khoác lên vẻ ngoài lộng lẫy của cung điện và trang viên, do Lâm Thù dựng nên dành riêng cho hắn. Và giai đoạn cuối cùng, ngắn ngủi nhất, đó là khi chủ nhân tòa cung điện đã chết, lâu đài sụp đổ, lính canh tản mác. Cánh cổng mở rộng, nhưng hắn lại không muốn bước ra, tự trói mình trong đống đổ nát, cam tâm làm kẻ lưu giữ ký ức. --- Lần đầu họ gặp nhau, là trong một bữa tiệc rượu. Tần Du Trì đến giờ vẫn nhớ rõ, đám tiệc hôm ấy chẳng có mấy người trẻ, nên hắn dễ dàng để ý tới Lâm Thù. Thoạt nhìn, Lâm Thù dễ bị nhầm là đóa hoa giao tế, hay tiểu tình nhân của ai đó, bởi vẻ ngoài của cậu quá xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt, mang nét mê hoặc khó cưỡng. Mỗi lần ánh mắt ấy lướt qua ai, người ta sẽ không khỏi đứng thẳng, như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chang-dam-yeu-nguoi-lan-nua/2769563/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.