Khoảng cách không xa khiến tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, cả nhóm sáu người tay nắm tay chạy nhanh trong gió.
Cảnh tượng sáu thanh niên cao hơn mét tám dắt tay nhau chạy băng băng đẹp đẽ khác thường, chỉ tiếc là thế giới này giờ chẳng còn ai để mà đưa ra lời bình phẩm. Sau cơn bão sóng thần chưa từng có, nền văn minh nhân loại đã bị càn quét, vô số sinh mạng bị chôn vùi trong nước biển và đất đá.
Thỉnh thoảng có thể thấy một cánh tay cụt lộ ra dưới tảng đá lớn, hoặc một khối thịt máu mơ hồ chẳng rõ hình dạng, mọi người đều cố hết sức không nhìn vào những thứ đó, để tránh khơi dậy cảm xúc đau thương.
Trong bối cảnh này, một con nai nhỏ bị cuốn lên giữa cơn cuồng phong đặc biệt nổi bật.
Người đầu tiên dừng lại là Đàm Nghiên. Anh lập tức nhảy lên, đón lấy con nai vào lòng. Con nai nhỏ đáng thương nằm rạp trong vòng tay anh, run lẩy bẩy, người đầy vết thương. Xung quanh nhiệt độ rất thấp, cơ thể ấm áp của Đàm Nghiên khiến con nai cứ rúc vào anh mãi không chịu rời.
“Chuyện gì vậy?” Sáu người phía sau cũng dừng lại, A Tam khó hiểu hỏi, “Giờ còn có sinh vật sống sót sao?”
Không phải anh ta nghĩ ngợi vớ vẩn, mà thật sự là thế. Sau thảm họa kinh hoàng, thế giới này đáng lý không còn sinh mệnh nào có thể sống sót. Cá dưới biển sâu còn bị hất lên bờ, các mảng kiến tạo lục địa cũng bị thay đổi, vậy mà một con nai nhỏ sao vẫn còn sống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chi-muon-yen-binh-nghi-huu/2989731/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.