Sắc trời ngoài cửa tối đen, Dương Miên Miên vừa ăn bánh mì bơ, vừa nằm trên giường ngó trừng trừng lên khoảng không xa xăm. Kinh Sở đừng phía ngoài toa nằm, dường như đang nhắn tin cho ai, từ phía màn hình điện thoại có thể nhìn thấy anh đang bất giác cau mày.
Chỗ của anh bây giờ là của một nữ sinh đang mang rất nhiều hành lý. Cô gái này không đặt được chỗ, đành phải chịu đứng tạm chung với đám đàn ông, Kinh Sở thấy không tiện, bèn nhường giường nằm của anh cho cô.
Dương Miên Miên ngủ không được, cô đứng lên thò đầu ra ngoài. Kinh Sở nhìn thấy cô nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cô lôi tay anh kéo vào bên trong, ấn hắn ngồi ở đầu giường: “Bên kia chói mắt quá, anh ngồi đây chắn sáng cho tôi.”
Balo: ╮(╯▽╰)╭ Chị muốn anh ấy ngồi đây thì nói thẳng, còn kiếm cớ.
Cô oán thầm: Lấy cớ gì bây giờ, hai người còn chưa phải là cái quan hệ kia kia, nói thẳng ra làm sao?
Kinh Sở cũng đoán ra được ý của anh, có điều không thèm vạch trần. Trên xe lửa buổi tối chắc chắn có kẻ xấu, anh ngồi ở đây cũng an toàn hơn một chút.
Dương Miên Miên vùi mặt sau lưng anh, trên người anh tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, không phải mùi khói thuốc, không thể biết được đó là hương gì, những khi hít vào cảm thấy rất thoải mái, cô lấy tay kéo kéo áo anh.
Kinh Sở cởi áo khoác, đắp lên người cô: “Lạnh không? Uống nước nóng không?”
Anh nghĩ cô lạnh.
Cô lắc đầu một cái, lấy áo khoác của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1547663/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.