Suốt đêm hôm đó, Quyển Quyển bị câu nói của Tiểu Đao dọa đến mất ngủ.
Hai giờ sáng, cô còn bật dậy tổng vệ sinh cả phòng, cố tìm xem có còn cái nào sót lại không.
Cuối cùng chẳng tìm thấy gì nhưng nỗi sợ vẫn đè nặng. Đến lúc đi ngủ, cô vơ đại một bức ảnh của người qua đường đặt bên cạnh, không dám nhập vào cơ thể của Lâm Cô Nương nữa.
Lỡ đâu mở mắt ra thấy tường dán đầy ảnh mình thì sao?
Hoặc đáng sợ hơn, trên ảnh, cô đã bị anh ta từng nhát từng nhát cắt thành từng mảnh thì sao?
Quyển Quyển tự hù dọa bản thân đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ được. Hôm sau bệnh nặng hơn, cô đành nằm bẹp trên giường thêm một ngày. Đến tận hai ngày sau, cô mới lê thân hình yếu ớt đến công ty.
Vừa tới nơi thì thấy Lâm Cô Nương nháy mắt trêu chọc mình. Cơn tức trong cô lập tức bốc lên, chỉ muốn nhào tới đè anh ta xuống đất mà đấm.
Nhưng đến phút quan trọng, Quyển Quyển vẫn kịp ghìm lại! Vì cô thật sự không đoán nổi tâm tư của một kẻ tâm thần, ai biết được giây tiếp theo anh ta sẽ rút khăn tay lau nước mắt hay rút dao chém người chứ.
Thế nên Quyển Quyển quyết định tránh xa anh ta. Anh ta đi hướng Đông, cô đi hướng Tây. Anh ta vào khu đồ ăn Trung, cô sang khu đồ ăn Tây. Anh ta vào nhà vệ sinh nữ, cô liền... gọi bảo vệ!
Nhưng vì nhà vệ sinh nữ có người nên chưa kịp đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904127/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.