🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quyển Quyển bị bệnh.

 

Cô đoán chắc mình bị dọa đến phát bệnh.

 

Sau khi gọi điện xin nghỉ phép, cô liền nằm bẹp trên giường giả chết.

 

Mãi đến bốn giờ chiều chịu không nổi nữa, cô mới gọi đặt đồ ăn. Nghĩ đến chuyện có khi một bát cơm bò xào không đủ no, cô lại gọi thêm một bát sủi cảo Đông Bắc và một hộp bánh bao. Người bệnh mà, phải ăn nhiều mới nhanh khỏe!

 

Món cơm bò xào được giao tới trước, Quyển Quyển vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Cơm bò xào cái gì chứ, toàn cơm chả thấy bò đâu."

 

Bỗng dưng điện thoại reo lên, shipper gọi đến: "Tôi sắp đến cửa rồi, mở cửa giúp nhé."

 

Cuộc gọi còn chưa dứt, chuông cửa đã vang lên. Quyển Quyển thầm nghĩ nhanh dữ vậy trời, rồi đứng dậy ra mở cửa.

 

Cửa mở, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

 

"Quyển Quyển!" Lâm Cô Nương vẫy vẫy hộp đồ trong tay: "Tôi đến thăm cô nè!"

 

Quyển Quyển dứt khoát đóng sập cửa lại.

 

"Mở cửa! Mở cửa mau!"

 

Lâm Cô Nương liên tục bấm chuông inh ỏi. Một lát sau, cả shipper giao đồ ăn cũng nhập hội, gõ cửa ầm ầm, phối hợp hô hào: "Mở cửa! Mở cửa mau!"

 

Cửa bất ngờ bật mở, Tiểu Đao xách một túi hoa quả đứng đó.

 

Anh còn chưa kịp bước vào, Lâm Cô Nương đã như thỏ con nhảy vọt vào trong, vừa giận dữ vừa tủi thân trách móc Quyển Quyển: "Người ta có lòng tốt đến thăm cô, cô lại nhẫn tâm nhốt người ta ngoài cửa! Huhu..."

 

Vừa nói, anh ta vừa khóc ngon lành.

 

Quyển Quyển phát hoảng, nhất là khi liếc sang hai anh shipper. Thấy họ đang nhìn mình như thể cô là gã phụ bạc bội tình vậy.

 

Tiểu Đao cắn điếu thuốc, vừa thay dép vừa liếc mắt qua họ, hỏi bâng quơ: "Bạn trai à?"

 

Quyển Quyển sắp phát điên: "Không! Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường!"

 

"Hức hức... hức hức hức..." Lâm Cô Nương dụi đầu vào vai cô, khóc nấc lên.

 

Tiểu Đao đi ngang qua, không quên buông một câu: "Trước khi khoe ân ái thì ký nhận hàng trước đi đã. Đừng để người ta đứng đợi mãi."

 

Hai anh shipper lập tức dõi mắt trông mong về phía Quyển Quyển.

 

Cô đành ký nhận hàng sau đó kéo Lâm Cô Nương đang dính chặt vào người mình vào phòng.

 

Một phen náo loạn qua đi, Quyển Quyển cảm giác bệnh tình càng nặng hơn. Cô nằm bẹp xuống giường thều thào r*n r*. Mỗi hơi thở đều như sắp tắt thở đến nơi.

 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng: "Cô thích chụp ảnh không?"

 

Quyển Quyển giật thót quay đầu lại, phát hiện Lâm Cô Nương không biết từ lúc nào đã đứng bên bàn máy tính.

 

Anh ta tựa hờ vào cửa sổ, tay cầm một quyển album, nhẹ nhàng lật một trang.

 

"Chúng ta giống nhau lắm." Anh ta đột nhiên mỉm cười, quay sang nhìn Quyển Quyển: "Tôi cũng thích chụp ảnh."

 

Giống cái đầu anh ấy!

 

Quyển Quyển gào thét trong lòng.

 

Trên bàn vẫn còn bát cơm bò xào ăn dở. Lâm Cô Nương kéo ghế lại gần giường, một tay cầm bát, tay kia cầm thìa, trông như sắp đút cô ăn.

 

"Thôi đi, bà đây còn chưa tàn phế đâu." Quyển Quyển giật lấy bát, tự mình xúc cơm ăn.

 

Ăn được một nửa bỗng ánh đèn lóe lên bên cạnh.

 

Quyển Quyển quay phắt lại, thấy Lâm Cô Nương đang cầm điện thoại cười híp mắt nhìn mình.

 

"Đưa ra đây!" Quyển Quyển chìa tay: "Tôi không cho phép mặt mộc của mình xuất hiện trên đời này!"

 

Lâm Cô Nương ngoan ngoãn đưa điện thoại, cười tủm tỉm: "Chỉ bôi mỗi son dưỡng rồi ra ngoài như cô còn nói câu này à?"

 

Quyển Quyển lười cãi với cái tên bôi nước hoa đầy người này. Cô nhận lấy điện thoại định xóa ảnh thì chợt nhận ra trên màn hình không phải ảnh chụp mà là một video đang phát.

 

Đoạn video đã chạy được mười mấy giây. Hóa ra sau khi chụp hình, Lâm Cô Nương đã mở video này lên, chờ cô đòi điện thoại.

 

Trong video không có âm thanh vì nhân vật trong đó đang ngủ.

 

Quyển Quyển nuốt nước bọt.

 

Người trong video chính là Lâm Cô Nương. Anh ta bỗng mở mắt, ngồi bật dậy. Dáng vẻ như lần đầu đến căn phòng này, thậm chí còn mò mẫm mãi không tìm thấy công tắc đèn. Sau khi bật đèn lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu lục tung mọi thứ, kể cả dưới gầm giường cũng không tha. Cuối cùng với vẻ mặt đầy tiếc nuối, anh ta phủi tay, chậm rãi quay mặt về phía camera, từng bước tiến lại gần...

 

Đến lúc này, Quyển Quyển mới biết cái camera mình tìm suốt cả đêm hôm qua...

 

Chính là cái gắn trên bức tường ảnh kia.

 

Lúc cô nhìn bức tường ấy, camera đã kịp bắt trọn từng biến hóa trên gương mặt cô.

 

Mãi đến giờ, Quyển Quyển mới nhận ra khả năng diễn xuất của mình tệ đến mức nào.

 

Cô xuyên vào thân thể người khác nhưng động tác và biểu cảm vẫn là của chính mình. Nếu là người ngoài nhìn vào có lẽ không phát hiện ra điều gì, nhưng nếu là một người rất quen thuộc với cô...

 

"Nghe nói khi ở bên một người lâu, ta sẽ càng lúc càng giống họ."

 

Lâm Cô Nương thấp giọng cười khẽ bên tai cô, chống một tay lên giường. Anh ta nửa người gần như tựa vào cô: "Cô xem, tôi có phải càng ngày càng giống cô không?"

 

Quyển Quyển dán mắt vào màn hình, cố gắng bình tĩnh: "Đợi đến khi anh có thể vác hai bao gạo lên tầng tám rồi hãy nói câu này với tôi."

 

Trong video, người kia lật tấm rèm che bức tường lên. Ngay sau đó, sắc mặt anh ta cứng đờ, đổ mồ hôi lạnh. Anh ta đưa tay về phía camera, định tháo thứ gì đó xuống, giữa chừng lại từ bỏ. Đứng lặng một lát, anh ta quay về giường, nằm xuống, nhắm mắt.

 

"Mộng du là một chuyện thú vị nhỉ?" Lâm Cô Nương thì thầm bên tai: "Cô nói xem có đúng không?"

 

"...Tôi thấy đây là bệnh, phải chữa." Quyển Quyển nghiêm túc nói: "Có cần tôi giới thiệu giáo sư Dương không? Trị liệu điện giật, chích một phát là khỏi!"

 

"Thôi miễn đi. Tôi thấy thế này cũng hay mà." Lâm Cô Nương nheo mắt nhìn cô: "Giống như giải phóng một bản thân khác... Một bản thân rất giống cô."

 

Quyển Quyển cạn lời.

 

Cô còn đang cân nhắc xem nên giết người diệt khẩu hay ra tay trước, Lâm Cô Nương bỗng đứng dậy, lấy từ túi ra một hộp thuốc cảm, đặt lên bàn.

 

"Thôi không quấy rầy bệnh nhân nữa. Nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm, đừng thức khuya chơi game nữa nhé, moah moah!"

 

Dứt lời, anh ta tinh nghịch nháy mắt với Quyển Quyển rồi quay người rời đi.

 

Quyển Quyển vội tiễn vị ôn thần này ra cửa.

 

Cửa vừa đóng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, định đi ăn vài miếng sủi cảo để trấn an tinh thần thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Bạn cô có vấn đề gì à?"

 

"Ờ..." Quyển Quyển quay đầu nhìn Tiểu Đao. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này cũng giống con khỉ họ Tôn kia, từng được tôi luyện trong lò lửa nên mới có cặp mắt tinh tường đến thế? Sao vừa nhìn đã nhận ra Lâm Cô Nương có vấn đề!

 

Tiểu Đao liếc cô một cái. Anh chậm rãi bước đến giá để giày, đưa tay s* s**ng bên dưới, mò ra một cái cúc áo rồi ném cho cô.

 

Quyển Quyển nhận lấy, sững người một chút, hỏi: "Cái gì đây?"

 

Tiểu Đao không vội trả lời. Anh đi thẳng vào phòng Quyển Quyển, ánh mắt sắc bén quét một vòng như chim ưng tìm mồi. Sau đó, anh lục lọi đầu giường, dưới bàn máy tính rồi cả sau chiếc gương treo trên tường. Lần lượt, anh moi ra bảy tám thứ tương tự cái cúc áo ban nãy rồi vứt hết lên tay cô.

 

"Bạn trai cô bị làm sao vậy?" Anh nhíu mày, giọng trầm xuống: "Sao lại cài lắm máy nghe lén với camera giám sát thế này?"

 

Quyển Quyển ôm đống thiết bị, mặt mày méo xệch như thể đang ôm bom, rưng rưng phản bác: "Anh ta không phải bạn trai tôi mà!"

 

"Tiểu cô nương, lòng người hiểm ác." Tiểu Đao lấy ra một bao thuốc từ túi, rút một điếu ngậm trên môi. Khí thế sắc bén khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ già đời, từng trải. Anh chậm rãi nói, giọng điệu như đang dạy đời: "Cho dù bây giờ anh ta không phải bạn trai cô, nhưng nếu một ngày nào đó cô nhận được video thay đồ của mình, cô có chịu làm bạn gái anh ta không?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.