Ngày diễn ra tang lễ, bầu trời xám xịt như thể sắp mưa. Cuối cùng chẳng có giọt nào rơi xuống.
Người đến viếng không nhiều. Ở linh đường, Quyển Quyển thấy cha mẹ Lâm Cô Nương cùng ba người chị gái. Trong đó, chị cả đã lập gia đình. Chồng chị lớn hơn chị ít nhất hai mươi tuổi nhưng chiều cao lại thấp hơn đến hai mươi phân. Gã đeo dây chuyền vàng, đồng hồ vàng, suốt cả buổi cứ lải nhải không ngừng: "Tôi nói cô rồi. Dừng qua lại với đám bà con nghèo khó này đi. Huống hồ đây còn là một tên sát nhân! Nếu chuyện này mà lộ ra đồng nghiệp tôi sẽ nghĩ gì? Hôm nay, cô phải tuyệt giao với nhà mẹ đẻ, bằng không, tôi sẽ tuyệt giao với cô!"
Chị cả cúi đầu im lặng, không dám cãi lại.
"Nói ít thôi." Cha mẹ của Lâm Vĩnh Dạ trông rất hiền lành. Ngay cả khi trách móc người khác, giọng điệu họ vẫn có phần dè dặt: "Có chuyện gì về nhà rồi nói. Trước tiên cứ lo liệu tang lễ cho chu toàn để người đã khuất yên nghỉ cái đã."
"Ồ? Cậu ta giết người thì được, còn tôi nói một câu cũng không xong?" Gã anh rể cười khẩy, vẻ mặt hống hách chẳng chút kiêng dè.
Cha mẹ Lâm chẳng biết làm sao với gã, chỉ có thể thở dài, tức mà không dám nói gì. Cuối cùng chính Quyển Quyển là người không chịu nổi. Cô bước đến, vỗ vai gã, nghiêm mặt nói: "Tôi mắc chứng rối loạn thần kinh cấp tính ngắn hạn."
"Gì cơ?" Gã anh rể sửng sốt.
"Ý là tôi có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904129/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.