🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Vĩnh Dạ thực ra đã chết từ lâu.

 

Bị chính người thân của mình g**t ch*t.

 

Gia cảnh của Lâm Vĩnh Dạ không tốt. Cả cha mẹ đều mất việc, chị cả vì tiền mà lấy một gã thầu xây dựng. Ai ngờ trước và sau khi cưới, gã như biến thành hai con người khác nhau, không chỉ đánh đập, chửi bới mà còn giở trò với hai em gái chị.

 

Hai cô em vì tự bảo vệ mình mà nghỉ học, bỏ quê lên thành phố kiếm sống. Họ chỉ có bằng cấp ba nên chẳng thể tìm được công việc tử tế, muốn học tiếp thì lại không có tiền, cuối cùng đành làm những công việc lương thấp, ngày ngày than thân trách phận.

 

Cả nhà đều sống khổ sở, không biết cách thay đổi vận mệnh, cuối cùng đặt tất cả hy vọng lên người Lâm Vĩnh Dạ.

 

Chính anh ta cũng tự coi mình là niềm hy vọng duy nhất của gia đình.

 

Vì không muốn cha mẹ thất vọng, anh ta từ bỏ chuyên ngành nhiếp ảnh mà mình yêu thích để đăng ký học tài chính. Trong suốt thời gian đại học, anh ta vừa học chăm chỉ để giành học bổng, vừa làm thêm để tự trang trải học phí. Số tiền dư ra anh ta gửi cho hai chị gái để họ có thể đăng ký học lên cao.

 

Sau này, vì muốn giúp chị cả có cuộc sống tốt hơn, anh ta chấp nhận đề nghị của anh rể, đồng ý hỗ trợ gã xây dựng một trang web video.

 

Anh ta không ngờ rằng, trang web ấy thực chất là một trang web khiêu dâm.

 

Ban đầu, gã anh rể chỉ thuê gái gọi hoặc người mẫu vô danh. Nhưng về sau, để tiết kiệm chi phí, gã nghĩ ra một "kế sách hay": hắn lén lắp camera trong khách sạn, quay trộm cảnh các cặp đôi vụng trộm.

 

Nhưng trình độ quay phim của gã quá tệ. Không những thế, gã còn bị bắt quả tang mấy lần khi lắp camera. Tuy không bị ngồi tù nhưng đã bị liệt vào danh sách đen. Giờ đây, gã cần một người có kỹ thuật quay tốt, có lý lịch trong sạch và đáng tin cậy thay gã làm việc này.

 

Và người bị chọn chính là Lâm Vĩnh Dạ.

 

Nhưng việc này vừa bẩn thỉu vừa phạm pháp, một sinh viên ưu tú của trường danh giá như Lâm Vĩnh Dạ sao có thể chấp nhận?

 

Để ép Lâm Vĩnh Dạ phải đồng ý, gã anh rể đã cầm chai rượu đập thẳng vào đầu chị cả ngay trước mặt anh ta.

 

Lâm Vĩnh Dạ lập tức muốn báo cảnh sát.

 

Nhưng chị cả ôm chặt lấy chân anh ta, khóc lóc cầu xin anh ta đừng làm vậy. Chị sợ rằng nếu báo cảnh sát, anh rể sẽ ly hôn với chị. Giờ chị đã lớn tuổi, từng có chồng, ngoài việc nội trợ thì chẳng biết làm gì khác. Nếu bị bỏ rơi, chị sẽ chẳng còn gì cả.

 

Lâm Vĩnh Dạ còn có thể làm gì được nữa? Chỉ biết ngồi xuống ôm lấy chị, cùng chị khóc.

 

"Trước đây không có tiền nên đành vậy, nhưng giờ anh có tiền rồi, tại sao vẫn ép nó làm mấy chuyện này?" Chị cả ngồi bệt dưới đất, vừa lau nước mắt vừa nói: "Nó khó khăn lắm mới có công việc tử tế, mới có người mình thích, nó muốn bắt đầu lại... Sao anh không cho nó một cơ hội? Sao lại dồn nó vào đường cùng?"

 

"... Cảnh sát có từng hỏi cô chuyện này không?" Quyển Quyển khó khăn lên tiếng: "Sao cô không nói?"

 

"Nói thế nào đây?" Chị cả hét lên rồi ôm đầu bật khóc nức nở: "Nó đã là một kẻ giết người rồi! Nếu mang thêm cái danh này nữa, tôi biết sống sao đây? Tôi đâu có như bố mẹ tôi, họ có thể bỏ đi, còn tôi thì có thể đi đâu chứ?"

 

"Nếu cô không nói, nó chính là một kẻ giết người." Quyển Quyển chậm rãi nói: "Nhưng nếu cô nói ra, có thể nó chỉ là một kẻ phát tán văn hóa phẩm đồi trụy thôi..."

 

"Thôi đi, đừng thử tôi nữa." Chị cả cười thê lương: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu. Nếu tôi nói ra, cái nhà này sẽ sụp đổ mất. Dù sao em trai tôi cũng đã chết rồi cứ để nó gánh hết mọi tội lỗi đi. Nhà này vẫn cần có anh lo liệu..."

 

Khoảnh khắc ấy, Quyển Quyển cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, có thể bổ ra mà ăn được rồi.

 

Cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, cuối cùng cũng nhịn không đập nát đầu chị cả ngay tại chỗ.

 

Trên đời này có một kiểu người như vậy: Đánh thì thấy tội nghiệp, không đánh thì hận khó nguôi.

 

Quyển Quyển bỏ lại chị cả đang khóc không ngừng mà quay về phòng đi ngủ. Lửa giận trong lòng khiến cô mất đến nửa tiếng mới ngủ được. Khi chiếc kim đồng hồ chỉ một giờ mười lăm phút, cô tỉnh lại trên chiếc giường nhỏ trong phòng. Cô trở mình ngồi dậy, cầm điện thoại trên đầu giường lên, nhanh chóng soạn tin nhắn.

 

"Về chuyện di thư, tôi có manh mối quan trọng."

 

Cô chỉnh sửa tin nhắn này mấy lần, chắc chắn không có sai sót gì rồi mới gửi cho Mộ Chiếu Bạch. Đó là viên cảnh sát trẻ mà cô gặp hôm nọ.

 

Cứ nghĩ rằng ít nhất phải đến sáng mai mới nhận được phản hồi, không ngờ chỉ một phút sau, đối phương đã gọi điện lại.

 

Giọng nói trong trẻo, rõ ràng vang lên từ đầu dây bên kia: "Tin này cô lấy từ đâu?"

 

"Hôm nay tôi đi dự lễ tang của Lâm Vĩnh Dạ, khi trò chuyện với chị cả của anh ta, cô ấy đã lỡ miệng nói ra." Quyển Quyển sớm đã chuẩn bị sẵn lời giải thích hợp lý.

 

"Hiểu rồi, tôi sẽ điều tra." Mộ Chiếu Bạch dứt khoát đáp: "Còn thông tin gì khác không?"

 

"Anh muốn thêm manh mối gì?" Quyển Quyển khẽ động ngón tay. Đúng lúc này, cô bỗng cảm thấy rất đáng tiếc, tiếc rằng mỗi ngày cô chỉ có thể dùng năng lực một lần. Nếu không, cô có thể thức trắng vài ngày, lần lượt "ngủ" từng bức ảnh của tất cả nghi phạm, thế là mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay.

 

"Có chí tiến thủ là tốt." Đối phương dường như nghe ra sự phấn khích trong giọng nói của Quyển Quyển, ngược lại còn trấn an: "Nhưng phá án là việc của cảnh sát. Cô chỉ cần cung cấp manh mối thôi, đừng tự đẩy mình vào nguy hiểm."

 

Quyển Quyển nghĩ bụng: chính anh cũng là một người trẻ tuổi mà, ngoài miệng vẫn đáp: "Biết rồi, chú cảnh sát."

 

Hai người trò chuyện thêm một lúc. Thấy Quyển Quyển không thể cung cấp thêm manh mối nào, Mộ Chiếu Bạch dặn cô đi ngủ sớm rồi cúp máy. Quyển Quyển cũng muốn ngủ lắm nhưng làm sao có thể ngủ nổi? Manh mối đâu? Manh mối đâu? Manh mối đâu...?

 

Đột nhiên, cô trợn mắt ngồi bật dậy: "Cái hộp đó!"

 

Lần trước, Lâm Vĩnh Dạ đến nhà cô thăm bệnh, để lại một cái hộp. Nhưng sau vụ camera theo dõi, Quyển Quyển thậm chí còn không dám mở ra xem mà đưa luôn cho Tiểu Đao nhờ anh xử lý giúp.

 

Từ lúc Tiểu Đao mang cái hộp đi, anh chưa từng nhắc gì đến nó, cô cũng không hỏi. Nghĩ kỹ lại, cuộc gọi cuối cùng trước khi chết của Lâm Vĩnh Dạ là gọi cho cô, món quà cuối cùng anh ta tặng cũng là cho cô. Việc này chắc chắn không phải trùng hợp! Có khi nào bên trong cái hộp đó chứa manh mối quan trọng?

 

Nghĩ vậy, Quyển Quyển vội chạy sang phòng bên cạnh, áp tai vào cửa nghe ngóng. Nghe thấy bên trong vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch, cô liền gõ cửa: "Anh Đao, anh có khát không? Tôi mang nước cho anh này."

 

Tiểu Đao: "..."

 

Quyển Quyển bưng cốc nước bước vào. Tiểu Đao vẫn như cũ, trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên người anh, khiến cả khuôn mặt càng trở nên u ám và đáng sợ hơn. Lúc này, máu chảy trong huyết quản anh cứ như cũng lạnh lẽo một màu xanh vậy.

 

Anh nhận lấy cốc nước, uống cạn trong một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào Quyển Quyển.

 

"Sao còn chưa đi?" Một lúc sau, anh nhíu mày hỏi.

 

Quyển Quyển hơi ngần ngại, mấp máy môi như muốn nói gì đó lại thôi.

 

Tiểu Đao nhả ra một làn khói trắng, chậm rãi phun thẳng vào mặt cô, giọng nhàn nhạt: "Cô đơn không ngủ được? Muốn tôi chơi với cô một chút à?"

 

"Không phải mà!" Quyển Quyển vội xua tay: "Tôi muốn bàn với anh chuyện của Lâm Vĩnh Dạ!"

 

"Ồ." Tiểu Đao liếc cô một cái, bất chợt kéo ngăn bàn, lục lọi trong đống đồ lộn xộn bên trong. Cuối cùng, anh lấy ra một chiếc USB, c*m v** máy tính rồi bình thản nói: "Chẳng có gì đáng bàn cả. Anh ta là người thế nào, tất cả đều nằm trong đây."

 

USB được mở ra, bên trong có hai thư mục, mỗi thư mục chứa đầy ảnh chụp.

 

Ảnh chính diện, ảnh góc nghiêng, ảnh từ phía sau. Ảnh khi mỉm cười, khi đau khổ, khi tức giận.

 

Toàn bộ đều là ảnh của Quyển Quyển.

 

Cô nhìn từng bức ảnh, có cảm giác như đang ngắm một người khác vậy.

 

Cô không xấu, nhưng vì ít trang điểm nên nhiều nhất chỉ có thể coi là thanh tú, dễ thương. Thế nhưng, qua ống kính của Lâm Vĩnh Dạ, cô lại đẹp đến mức kinh ngạc. Anh ta gần như nắm bắt được từng tia sáng trong khuôn hình, rồi tỉ mỉ hòa trộn chúng vào mái tóc, vào đôi mắt cô, khiến cả người cô rực rỡ lạ thường.

 

Trong mắt anh ta, cô là người như thế nào?

 

Anh ta đã dùng ánh nhìn ra sao để dõi theo cô?

 

Mọi thứ đều thể hiện rõ qua những bức ảnh này.

 

Tiểu Đao thở ra một làn khói, nhàn nhạt nhíu mày, nhận xét không chút nể nang: "Dù chụp đẹp thế nào cũng không thay đổi được sự thật anh ta là một kẻ bám đuôi... Cô đừng nói với tôi là cô cảm động đấy nhé?"

 

Quyển Quyển im lặng, ánh mắt dán chặt vào màn hình, bấm xem từng bức ảnh.

 

"Nếu muốn cảm động thì về phòng mà cảm động." Tiểu Đao gõ ngón tay lên tay vịn ghế, giọng mất kiên nhẫn: "Tôi còn phải dùng máy tính."

 

"Anh Đao, anh nhìn đi, có gì đó không đúng." Quyển Quyển chỉ vào màn hình.

 

Trước đó, khi nhập vào cơ thể Lâm Vĩnh Dạ, cô đã tận mắt thấy bức tường ảnh trong nhà anh ta. Anh ta luôn sắp xếp ảnh theo thứ tự thời gian. Sau này, cô quan sát kỹ hơn thì phát hiện không chỉ ảnh mà tất cả đồ vật trong nhà đều được xếp ngay ngắn, chứng tỏ anh ta là người cực kỳ quy củ.

 

"Có gì không đúng?" Tiểu Đao nhéo nhéo cổ, xương khớp kêu răng rắc.

 

"Anh nhìn tên mấy thư mục này đi. Đầu tháng Bảy 2015, cuối tháng Bảy 2015, đầu tháng Tám 2015, cuối tháng Tám 2015, cuối tháng Chín 2015... Thế còn đầu tháng Chín đâu? Đầu tháng Chín biến mất rồi!" Quyển Quyển càng lúc càng cảm thấy mình sắp chạm đến sự thật.

 

"Chắc dạo đó bận giết người, không rảnh chụp ảnh cô đấy." Tiểu Đao ngậm điếu thuốc, tay trái xoa cổ, tay phải đặt lên mu bàn tay Quyển Quyển, tiện tay thao tác chuột mở phần mềm khôi phục dữ liệu: "Đàn bà các cô, tên gọi khác chính là phiền phức và đa nghi..."

 

Chữ "quỷ" còn chưa kịp nói ra, phần mềm đã dò thấy tập tin bị xóa và bắt đầu khôi phục.

 

Quyển Quyển liếc Tiểu Đao bằng khóe mắt, thấy rõ khóe miệng anh hơi giật giật.

 

Ánh sáng xanh lặng lẽ phủ lên khuôn mặt hai người. Cả hai đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi thư mục đầu tháng Chín xuất hiện trở lại.

 

Quyển Quyển lập tức mở thư mục, nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm được manh mối quan trọng.

 

Nhưng kết quả khiến cô vô cùng thất vọng.

 

Trong thư mục vẫn chỉ toàn là ảnh nhưng không phải ảnh của cô. Trong ảnh là những người khác, điểm chung duy nhất là ai cũng có vẻ ngoài rất thu hút, hoặc là nam thanh niên điển trai, hoặc là cô gái xinh đẹp.

 

Quyển Quyển thất vọng tràn trề, định quay về phòng l**m láp vết thương lòng thì Tiểu Đao bỗng ngồi thẳng dậy. Ngực anh đập vào lưng cô, suýt chút nữa hất mặt cô đập vào màn hình.

 

Để nhìn rõ hơn, Tiểu Đao đưa tay ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

 

Ngoài cha mình ra, cả đời Quyển Quyển chưa từng ngồi lên đùi bất kỳ người đàn ông nào khác. Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như mông mình bốc cháy, suýt nữa hóa thành tên lửa bay lên trời.

 

"Đừng nhúc nhích."

 

Tiểu Đao siết eo cô, động tác lưu manh nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút lưu manh nào. Khuôn mặt gầy gò, tuấn tú của anh tràn đầy tập trung, đôi mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt vào màn hình.

 

Một lúc sau, anh bỗng quay đầu, nở nụ cười với người trong lòng: "Lúc đầu, tôi còn tưởng anh ta chỉ là một kẻ b**n th** thích theo dõi người khác. Nhưng xem ra, anh ta rất có thể đã bị oan."

 

Quyển Quyển ngẩn người: "Ý anh là sao?"

 

Tiểu Đao phóng to một bức ảnh, chỉ vào người đàn ông xuất hiện bên trong: "Biết hắn là ai không?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.