🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Uổng công tôi đặt kỳ vọng lớn vào anh, vậy mà anh lại nói với tôi thế này à?

 

"Xin lỗi." Quyển Quyển mặt không cảm xúc đáp: "Nhà giàu cũng chẳng có thừa lương đâu."

 

Tát Đinh khẽ thở dài, giọng điệu mang theo ba phần tiếc nuối, bảy phần buồn bã, ngân nga như đang đọc thơ: "Giờ mà có chút bánh mì gừng nướng, ốc nướng bơ tỏi, sườn bò áp chảo, bánh phô mai, bánh táo, bánh anh đào, thêm ly rượu vang nữa thì tuyệt nhỉ."

 

Tên này định trả thù xã hội à?

 

"Đúng thế!" Quyển Quyển không chịu thua, cất giọng sau song sắt: "Giờ mà có một nồi cơm nóng hổi! Cá trê om măng chua, thịt xào cay, tôm bọc sợi vàng, đậu phụ nhà làm, thịt viên sốt nâu, khoai tây chua cay, với một hũ tương ớt Lão Can Ma nữa thì đúng bài!"

 

Đối diện im lặng một lúc, sau đó là một tiếng thở dài.

 

"Tại sao con người lại phải làm tổn thương nhau chứ?" Tát Đinh nói: "Thôi, đổi chủ đề đi."

 

Quyển Quyển vào thẳng vấn đề: "Anh có cách nào thoát ra không?"

 

"Không." Giọng Tát Đinh vô cùng thành thật: "Nhưng tôi tin cảnh sát nhất định sẽ tới cứu chúng ta."

 

Một kẻ lừa đảo đang bị truy nã mà nói ra câu này có thấy ngượng không vậy?

 

"Lỡ trước khi cảnh sát tới, tên bắt cóc đã ra tay thủ tiêu thì sao?" Quyển Quyển bất lực. Nếu không phải đã biết trước thân phận của hắn, chỉ nhìn vào biểu hiện hiện tại, cô sẽ tưởng hắn là một thiếu gia ngốc nghếch, ngây thơ. Nhưng cũng chẳng còn ai khác để bàn bạc, đành tiếp tục hỏi: "Trong phòng anh có TV không? Đã thấy mặt tên bắt cóc chưa? Tên này nhìn cứ thần kinh thế nào ấy, chắc chuyện gì cũng dám làm."

 

"Haha, chuyện này thì không cần lo." Một tiếng cười nhẹ vang lên qua song sắt: "Gã sẽ không giết người đâu."

 

Quyển Quyển cau mày: "Anh chắc chứ?"

 

"Sát nhân có nhiều kiểu lắm. Có kẻ giết vì tiền, có kẻ giết vì h*m m**n, có kẻ vì ghen ghét, có kẻ vì báo thù, có kẻ giết vì nghi thức tôn giáo, cũng có kẻ đơn thuần giết vì niềm vui." Tát Đinh trả lời với giọng điệu ôn hòa như một giáo sư già: "Ấn tượng đầu tiên của tôi, tên bắt cóc này không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó."

 

Vậy gã thuộc loại nào?

 

Quyển Quyển vừa định hỏi thì nghe hắn "à" một tiếng.

 

"Xin lỗi." Tát Đinh nói: "Tên bắt cóc đến tìm tôi rồi, nói chuyện sau nhé."

 

Dứt lời, bóng hắn khuất dần sau song sắt.

 

Quyển Quyển chờ trước cửa một lát, nhưng mãi không thấy hắn quay lại. Ngược lại, phía sau đột nhiên vang lên tiếng "tích tích" rồi một bản nhạc piano vang lên, là"Fur Elise".

 

Quyển Quyển ngoảnh đầu lại, nhìn về phía chiếc TV kiểu cũ trong phòng.

 

Màn hình vốn chỉ toàn nhiễu sóng tuyết trắng, chẳng biết từ lúc nào đã dần hiện ra hình ảnh.

 

Quyển Quyển cắn răng, cả người lẫn ghế nhảy lạch bạch về phía TV, sau đó trừng mắt nhìn gã đàn ông trong màn hình.

 

"Chào buổi tối, Hà tiên sinh."

 

Gã đàn ông đeo khẩu trang bước ra từ mép màn hình, tay phải cầm một khay đựng một chiếc bánh mì và một cốc nước trong veo.

 

Ực!

 

Quyển Quyển nghe thấy rõ ràng tiếng nuốt nước bọt của chính mình.

 

"Tính ra thì cũng đã mười hai tiếng kể từ bữa ăn trước rồi nhỉ?" Gã đàn ông đeo khẩu trang cầm khay đứng sau lưng anh Đao, ánh mắt lướt qua bọn họ: "Chắc hai người cũng đói lắm rồi?"

 

"Đúng vậy." Quyển Quyển hạ ghế xuống đất, ngồi vững trên đó như một vị khách đến dự tiệc, ngước nhìn gã đàn ông đeo khẩu trang: "Bao giờ thì có thể ăn?"

 

Có thực mới vực được đạo. Dù là chạy trốn hay cứu người, cũng phải ăn no trước đã.

 

"Trước khi ăn, chúng ta hãy chơi một trò chơi dành cho các cặp đôi đã."

 

Gã đàn ông đeo khẩu trang nở nụ cười tiếp đãi, trông chẳng khác gì một chủ tiệc lịch thiệp.

 

Quyển Quyển nhìn chằm chằm gã, hiểu rõ mình không có quyền từ chối, đành phối hợp hỏi: "Trò gì?"

 

"Yêu là thiêng liêng. Hai người bên nhau, không chỉ cùng chia sẻ niềm vui mà còn phải gánh chung nỗi thống khổ." Gã vừa nói, vừa đặt khay lên bàn trước mặt, mở hũ mứt dâu tằm, để thứ hỗn hợp sền sệt đỏ sẫm chứa đầy thịt quả tràn lên mặt bánh mì, sau đó dùng thìa dàn đều.

 

Ực!

 

Quyển Quyển lại một lần nữa nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

 

"Trò chơi đầu tiên của chúng ta có tên là Chia sẻ."

 

Đặt chiếc thìa dính mứt dâu xuống cạnh khay, gã đàn ông đeo khẩu trang chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Quyển Quyển.

 

"Chiếc bánh này và cốc nước này là toàn bộ thức ăn của hai người trong mười hai tiếng tiếp theo. Bây giờ, cậu sẽ phải lựa chọn. Cậu muốn chia bao nhiêu cho bạn gái mình?"

 

"Không cần suy nghĩ!"

 

Quyển Quyển chẳng chút do dự thốt lên: "Tôi nhường hết cho cô ấy!"

 

Gã đàn ông đeo khẩu trang sững lại.

 

Gã dán mắt vào Quyển Quyển qua màn hình TV, hoặc qua camera giấu trong phòng, cố tìm ra chút giả dối hay miễn cưỡng nào trên gương mặt.

 

Đúng lúc này, phía sau gã vang lên một tiếng cười khẩy.

 

Bị trói chặt vào ghế, Tiểu Đao lạnh lùng nói: "Anh đừng có phí công. Tôi một miếng cũng không ăn đâu."

 

"Đừng mà! Cơ thể cô yếu thế này, không ăn uống đầy đủ sao được!" Quyển Quyển vội khuyên: "Tôi là đàn ông, khỏe như trâu ấy, nhịn một bữa không chết được đâu!"

 

"Đàn ông cũng là con người." Tiểu Đao thản nhiên đáp: "Trâu không ăn rơm rạ còn chết, huống hồ là người?"

 

Cuối cùng, hai người giằng co một hồi, đành phải lùi một bước.

 

Quyển Quyển l**m môi, mệt mỏi nói với gã đàn ông đeo khẩu trang: "Chia đôi đi. Mỗi người một nửa."

 

"Cảm động thật đấy!"

 

Gã đàn ông đeo khẩu trang nhìn Tiểu Đao, rồi lại nhìn Quyển Quyển, trong mắt lóe lên thứ cảm xúc điên cuồng, thậm chí còn long lanh như thể sắp khóc.

 

Gã cầm dao, cẩn thận cắt chiếc bánh làm đôi, miệng khe khẽ ngân nga: "Tình yêu vô tư hiến dâng... thật khiến người ta cảm động..."

 

Bài hát còn chưa kịp kết thúc, màn hình TV bỗng vụt tắt, chỉ còn lại tiếng nhiễu sóng lạo xạo.

 

Chốc lát sau, từ hành lang vọng đến tiếng bước chân nặng nề, kèm theo âm thanh bánh xe của xe đẩy lăn trên mặt đất.

 

Quyển Quyển lập tức nhảy lạch bạch về phía cửa, ngồi xuống đối diện.

 

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn. Qua khe song sắt, bóng dáng một người phụ nữ hiện ra bên ngoài.

 

Tiếng chìa khóa vang lên, cô ta mở một cánh cửa sắt nhỏ phía dưới, đủ cho chó mèo chui qua, rồi đẩy một khay thức ăn vào.

 

Trên khay là nửa chiếc bánh mì phết mứt dâu và một nửa cốc nước.

 

Sau đó, cửa sắt lại khép lại.

 

Cô ta đứng dậy, tiếp tục đẩy xe đến cửa phòng bên cạnh, đưa khay còn lại vào trong.

 

"Ê! Giúp tôi cởi trói cái đã! Không có tay thì ăn kiểu gì?"

 

Thấy cô ta định rời đi, Quyển Quyển vội la lên.

 

Nhưng đối phương chẳng thèm để ý, chỉ đẩy xe đi tiếp, bánh xe lăn trên nền tạo ra âm thanh kẽo kẹt khó chịu.

 

Quyển Quyển bất lực nhìn bánh mì và nước trên sàn, cố cúi xuống cắn lấy nhưng không tài nào với tới.

 

Cuối cùng, cô đành ngả người ra sau, cố tình ngã xuống đất, sau đó nhích từng chút một về phía khay đồ ăn, dùng miệng ngoạm từng miếng bánh, rồi cắn vào mép cốc, khó khăn uống nước.

 

Chút đồ ăn ấy chẳng thể lấp đầy bụng.

 

Quyển Quyển nửa nằm nửa ngồi trên sàn, bỗng nghe thấy tiếng thở dài từ căn phòng bên kia:

 

"Muốn có chút salad trái cây, sườn cừu non, kèm ly rượu trắng ghê..."

 

Cái quỷ gì?!

 

Quyển Quyển lập tức đổi chủ đề: "Anh cũng phải chơi trò đó à?"

 

"Chơi chứ." Giọng Tát Đinh thản nhiên.

 

Khi người phụ nữ kia đưa đồ ăn vào phòng hắn, cô ta đứng quay lưng, nên Quyển Quyển không nhìn thấy trong khay có bao nhiêu thức ăn. Nhưng nghĩ đến vẻ đẹp khuynh thành của Thẩm Lục Từ, cô không nhịn được thở dài: "Anh làm vậy cũng phải thôi. Nếu tôi cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi cũng sẵn sàng nhịn đói để nhường hết phần ăn cho cô ấy."

 

"..."

 

Tát Đinh bỗng bật cười, giọng điệu có chút chế giễu: "Anh nói cái gì thế? Tôi có để lại miếng nào cho cô ấy đâu."

 

Quyển Quyển sững người, buột miệng: "Không thể nào! Cô ấy đẹp như vậy mà..."

 

"Đúng là cô ấy rất đẹp." Tát Đinh bật cười: "Nhưng tôi cũng đâu có kém."

 

Quyển Quyển: "..."

 

Mở cửa ra! Tôi muốn đánh chết cái tên tự luyến này!

 

"Quay lại chủ đề chính." Tát Đinh thu lại ý cười, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ tên bắt cóc này đang tìm kiếm đồng bọn."

 

"Đồng bọn?"

 

"Phải." Tát Đinh khẽ hừ một tiếng: "Nhìn bộ dạng của gã đi, tóc tai bết dính, mắt đầy tia máu, có vẻ gần đây kinh tế khá bết bát. Nhưng cử chỉ của gã lại rất đúng mực, chứng tỏ từng được đào tạo bài bản."

 

"Cho nên tôi đoán, gã từng giàu có, nhưng vì một người phụ nữ mà rơi vào cảnh này."

 

Quyển Quyển im lặng.

 

Cô không tìm ra lý do để phản bác.

 

Về phương diện này, Tát Đinh là người có kinh nghiệm phong phú nhất.

 

Những kẻ vì hắn mà phá sản, thậm chí ngồi tù, không biết đã có bao nhiêu rồi.

 

Vậy nên hắn đã gặp vô số người thuộc kiểu này.

 

"Những biến cố lớn trong cuộc sống sẽ tạo ra khoảng cách tâm lý khổng lồ." Tát Đinh tiếp tục: "Có người thậm chí vì thế mà trở nên b**n th**. Ví dụ như tên bắt cóc này. Tôi đoán gã muốn dùng một loạt sự kiện để ép các cặp đôi tham gia lần này chia tay, thậm chí trở mặt thành thù, rồi từ đó thỏa mãn một kiểu kh*** c*m b*nh h**n."

 

Sự thật có đúng như vậy không?

 

Quyển Quyển nhớ lại ánh mắt cuồng loạn của gã đàn ông đeo khẩu trang. Một mặt cảm thấy Tát Đinh nói rất có lý, nhưng mặt khác lại cảm giác có gì đó không đúng.

 

Tát Đinh dường như hiểu lầm sự im lặng của cô, bèn lên tiếng giải thích: "Tôi không phải người nhẫn tâm đâu. Thật ra tôi rất yêu bạn gái mình. Nhưng nếu giữa hai người chỉ có thể có một người sống sót thì tất nhiên, lựa chọn sống sót vẫn nên là bản thân mình, đúng không?"

 

Quyển Quyển nghe mà lạnh sống lưng.

 

Ngay cả bạn trai của một tuyệt sắc giai nhân như Thẩm Lục Từ cũng như vậy, huống hồ gì những người khác?

 

Dù gì thì, người không vì mình, trời tru đất diệt.

 

Giờ phút này, Quyển Quyển chỉ có thể cảm thấy may mắn vì đã hoán đổi cơ thể với anh Đao.

 

Nếu không, đến cả những cặp đôi thực sự còn có thể vứt bỏ nhau thì nói gì đến một mối quan hệ giả tạo như họ?

 

Đang thầm thở phào, bỗng nhiên Quyển Quyển cảm thấy đầu óc quay cuồng.

 

Cảm giác này rất quen thuộc.

 

Trước đó, sau khi ăn suất cơm hộp mà gã khẩu trang đưa trên xe buýt, cô cũng đã ngất đi như thế này.

 

"Không thể ngủ!" Quyển Quyển nửa nằm trên mặt đất, cố gắng mở to mắt.

 

Nếu cô ngủ lúc này, rất có thể sẽ quay về cơ thể của chính mình.

 

Nhưng gối kiều mạch không ở bên cạnh, một khi đổi lại, cô sẽ không thể quay về cơ thể anh Đao nữa.

 

Đến lúc đó, anh Đao khi trở lại cơ thể mình sẽ đối xử với cô thế nào đây?

 

"Không thể... đổi lại được..." Quyển Quyển thì thào: "Mình không muốn... bị bỏ rơi..."

 

Thuốc đã phát tác, cuối cùng cô nhắm nghiền mắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.