Sau đó, mặc cho cảnh sát hỏi gì, Lương Quốc Đống cũng như không nghe thấy, chỉ cười không ngừng.
Không còn cách nào khác, họ đành phải áp giải gã về.
Hai cảnh sát một trái một phải, giữ chặt cánh tay gã kéo đi. Đi được nửa đường, gã bỗng cất giọng: "Tôi có vài lời muốn nói với Hùng tiểu thư."
Đội trưởng ra hiệu để Mộ Chiếu Bạch thông báo với Quyển Quyển. Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, họ mới đưa Lương Quốc Đống đến trước mặt cô nhưng không dám để gã đến quá gần, vẫn giữ khoảng cách chừng nửa mét.
"Chúc mừng cô, Hùng tiểu thư." Giọng điệu của Lương Quốc Đống vô cùng ôn hòa: "Cô là người chiến thắng trong trò chơi dành cho các cặp đôi này."
Quyển Quyển khoanh tay, tựa người vào xe cảnh sát, nhìn gã nói: "Thế có phần thưởng không?"
Lương Quốc Đống hơi khựng lại: "Cô muốn phần thưởng gì?"
Gã thở dài, ánh mắt thoáng nét tiếc nuối: "Đáng tiếc bây giờ tôi chẳng còn gì cả. Nếu là mấy năm trước, tôi nhất định sẽ tặng hai người một căn hộ ở vị trí đẹp nhất, chúc hai người mãi mãi như hôm nay, tin tưởng và bảo vệ lẫn nhau."
"Tôi không cần căn hộ." Quyển Quyển hừ nhẹ: "Nói thẳng đi, mấy người trong phòng chết như thế nào?"
"À, chuyện đó à!" Lương Quốc Đống bật cười: "Cô còn nhớ bà dì vẫn hay mang cơm cho mọi người không?"
Quyển Quyển gật đầu.
"Tôi và bà ấy quen nhau trong cùng một bệnh viện tâm thần." Lương Quốc Đống nói: "Hoàn cảnh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904156/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.