Quyển Quyển mở to mắt, trong đồng tử phản chiếu gương mặt của Tiểu Đao. Cô hỏi: "Vậy chúng ta có được tính là người yêu không?"
Tiểu Đao: "..."
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tiểu Đao như một trang tài liệu, trên đó chữ chạy vèo vèo, rồi lại bị xóa sạch. Cuối cùng, anh ho nhẹ một tiếng, hời hợt nói: "Không tính."
"Anh cũng biết là không tính hả..." Quyển Quyển nở nụ cười ngọt ngào với anh. Cười xong, hai bàn tay cô đập mạnh lên mặt anh, sau đó tiếp tục vung lên liên tục.
"Không tính mà anh còn dám hôn tôi! Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy! Nó là của bạn trai tương lai tôi đấy! Anh dám cướp đồ của bạn trai tương lai tôi! Tôi thay anh ấy dạy dỗ anh! Ya ya ya!"
Quyển Quyển cũng không biết mình đã tát bao nhiêu cái. Cuối cùng, tay cô tê rần, cô hừ lạnh một tiếng rồi xoay người lấy quần áo đi tắm.
Tiểu Đao nhăn mặt nhăn mày, vừa xoa má vừa trở về phòng mình.
Nằm xuống giường chưa được hai phút, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh trở mình, nhìn chiếc điện thoại mới đặt trên tủ đầu giường.
Chiếc cũ bị tên bắt cóc làm mất, cái này là anh mua trên đường về nhà, vẫn dùng số cũ. Vừa sạc pin, bật máy lên thì đã có người gọi tới.
Tiểu Đao vươn tay cầm điện thoại, liếc qua dãy số rồi nhấn nghe, áp máy lên tai: "Alo, mẹ, con không sao. Cô ấy cũng không sao."
Im lặng vài giây, anh nói tiếp: "Chúng con chia tay rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904157/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.