"Vụ án mạng các cặp tình nhân lần trước dù đã khép lại nhưng vẫn chưa hề lắng xuống." Mộ Chiếu Bạch nói: "Các cặp đôi bị sát hại đều có thân phận, địa vị hoặc là con cái của những người có quyền thế. Khi nhận được tin dữ, có không ít người nhà nạn nhân ngất xỉu tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, họ thề rằng nhất định phải khiến hung thủ đền mạng."
"Nhưng dì Trần đã chết rồi." Lâm Phức cúi đầu, tỉ mỉ gấp một đóa hồng giấy màu xanh lục.
"Còn chú Lương, chú ấy là một bệnh nhân tâm thần đã được chẩn đoán từ rất nhiều năm trước. Bọn họ định đưa ông ấy ra tòa thế nào? Bắt ông ấy phải đền mạng như nào?"
"Chính vì vậy, gia đình các nạn nhân đã liên hợp lại." Mộ Chiếu Bạch hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt chằm chằm vào cậu: "Họ đang tìm cách lật lại vụ án của Lương Quốc Đống, chứng minh rằng ông ta bị chẩn đoán sai. Họ muốn khẳng định ông ta hoàn toàn có đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự."
Hành động nghiêng người biểu thị sự lắng nghe, nhưng Lâm Phức dường như chẳng có ý định tiếp lời.
Cậu vẫn cúi đầu, những ngón tay dài mảnh khảnh linh hoạt lật gấp, một đóa hồng xanh dần thành hình dưới tay cậu, sống động như thật.
Mộ Chiếu Bạch quan sát cậu hồi lâu rồi cất giọng: "Cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi không, Tiểu Phức?"
Lâm Phức không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Trước khi tôi trả lời anh, anh có thể trả lời tôi một câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904173/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.