"Thế à?" Quyển Quyển liếc màn hình, mỉa mai: "Chẳng lẽ lại tiếp tục văn không đối đề nữa, giết người rồi đổ cho Lục Lục, chuyện đó không tính."
"Cô có thể tự đi xem." Lâm Phức nói xong, hạ giọng thủ thỉ như chia sẻ một bí mật chỉ của hai người: "Với cô thì chuyện này rất dễ, phải không?"
Câu trả lời là đúng vậy.
Với người khác là bó tay, với Quyển Quyển chỉ là vấn đề ngủ một giấc là xong.
Nhưng cách Lâm Phức nói khiến cô cảm thấy như hắn cố tình bắt cô phải đi lần này.
Hắn tự tin tới mức nào?
Hắn muốn cô thấy điều gì?
Quyển Quyển lấy tấm ảnh Thẩm Lục Từ ra, nói với Tiểu Đao: "Em chỉ có thể đi xem một chuyến."
Nửa đêm, đúng 12 giờ, cô chuyển vào thân xác Thẩm Lục Từ.
Vừa tỉnh dậy, cô rà tay khắp người, may mà vẫn nguyên vẹn, tay chân còn đây, Lục Lục vẫn hoàn hảo.
Cô mới có thời gian quan sát xung quanh.
Như kẻ trộm đã nhiều lần lẻn vào cùng một căn phòng, cô giờ rất quen nơi này. Đây là nhà Lâm Văn Tảo.
Đẩy cửa bước ra là hành lang, qua hành lang là cầu thang, dưới cầu thang có ai đó?
Trong bóng tối chỉ lờ mờ thấy một bóng dáng, Quyển Quyển định lấy điện thoại soi nhưng Thẩm Lục Từ không có thiết bị liên lạc nào trên người.
Cô bước xuống từng bậc, nhìn rõ dần.
Tát Đinh nằm úp trên nền nhà.
Hay đúng hơn là nằm giữa một vòng máu.
Một con dao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904229/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.