🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời gian lùi về ba tiếng trước.

 

"Ngực anh rắn chắc hơn em chắc? Anh cho Lục Lục được cảm giác an toàn hơn em chắc?" Nói đến nửa chừng, Quyển Quyển liếc điện thoại, hơi sững lại.

 

Là tin nhắn mới từ Lâm Phức. Trên đó viết: "Tôi có cách khiến Thẩm Lục Từ được tha vô tội."

 

Sau khi đuổi Tiểu Đao đi, cô gọi cho Lâm Phức.

 

Hỏi: "Cậu có cách gì?"

 

"Rất đơn giản thôi." Lâm Phức đáp: "Cô chỉ cần nói là mình làm chẳng phải được sao?"

 

Quyển Quyển cạn lời.

 

"Chỉ cần nói là cô nhập vào thân thể cô ấy, chính tay cô giết người." Lâm Phức cười nhạt: "Luật pháp không thể chứng minh cô có tội, tất nhiên, cũng không thể chứng minh Thẩm Lục Từ có tội."

 

"Thế còn cậu thì vô tội chắc?" Quyển Quyển lạnh giọng: "Những kẻ cậu giết cũng thành do tôi giết à?"

 

"Dù sao cô muốn cứu Thẩm Lục Từ thì nhân tiện cứu cả tôi đi." Giọng Lâm Phức chân thành, thậm chí còn mang theo chút ấm ức: "Dù gì chúng ta quen biết nhau cũng lâu hơn cô ta mà..."

 

"Hừ, cậu mơ đi." Quyển Quyển đáp dứt khoát.

 

"Vậy là cô định khoanh tay đứng nhìn sao?" Lâm Phức lập tức thu lại vẻ ấm ức, thay bằng giọng châm chọc lạnh lùng: "Lần này là Thẩm Lục Từ, lần sau sẽ là ai nữa đây?"

 

"...Ý cậu là gì?"

 

"Lời tiên tri sẽ không bao giờ kết thúc." Giọng hắn chậm rãi, từng chữ như chiếc kim chích lên da thịt cô: "Lần này là Thẩm Lục Từ, lần sau có thể là cha mẹ cô, bạn bè cô... hay cả Tiểu Đao nữa."

 

"Cậu đang uy h**p tôi?" Quyển Quyển hít một hơi sâu, cảm thấy luồng khí ấy như chứa sẵn chất dễ cháy dễ nổ, chỉ chực bùng lên.

 

"Sao lại thế được?" Lâm Phức khẽ cười: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi: trong tình thế này, cô còn có lựa chọn nào khác không?"

 

Khi tôi tìm thấy cô, nghĩa là cô không còn đường nào khác.

 

Quyển Quyển nghe thấu hàm ý trong lời hắn.

 

Cảm giác ấy vừa khiến cô giận dữ, vừa khiến cô hoảng loạn.

 

Trước kia, Lâm Phức chưa biết thân phận thật của cô nên cô an toàn, gia đình bạn bè cũng an toàn. Nhưng bây giờ thì khác, vỏ bọc của cô đã rơi mất, bản thân phơi bày trước mắt hắn.

 

Nếu Lâm Phức chỉ ngoan ngoãn ở trong trại tâm thần, làm một thiếu niên yên tĩnh thì thôi đi.

 

Nhưng hắn không thế.

 

Giờ đây, hắn là một nhà tiên tri.

 

Trước khi thế lực khổng lồ sau lưng hắn sụp đổ, hắn có thể liên tục tung ra những lời tiên tri, định đoạt cái chết của những người mà Quyển Quyển quen biết.

 

"Quyển Quyển." Giọng hắn lại vang bên tai, đầy ngạo mạn khó chịu, khẳng định chắc nịch: "Cô không còn lựa chọn nào khác."

 

Quyển Quyển cúi đầu, đứng nguyên tại chỗ rất lâu. Mãi sau, cô mới ngẩng lên, trong mắt bùng lên ánh lửa quyết tuyệt.

 

"Không." Cô nói: "Tôi còn có!"

 

Cô đổ hết đồ trong túi ra giường: giấy ăn, chìa khóa, dây buộc tóc... và cả bức ảnh của Lâm Phức.

 

Quyển Quyển chậm rãi nhặt lấy tấm ảnh.

 

Chính cô cũng không hiểu vì sao mình luôn mang theo nó.

 

Có lẽ từ rất lâu trước kia, cô đã định sẽ làm như thế này.

 

Chỉ là chưa đủ dũng khí, cũng chưa có ai đáng để mình bảo vệ và cứu lấy.

 

Ép bức ảnh dưới gối, cô nằm xuống, khẽ nhắm mắt lại.

 

Sáu tiếng sau, cửa lớn bị người ta đẩy mạnh bật tung.

 

Tiểu Đao toàn thân ướt sũng, thở hổn hển đứng ở cửa.

 

Tia hy vọng mong manh cuối cùng đã tan biến ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

 

Anh giận dữ đấm mạnh vào cánh cửa, rồi sải bước tới cạnh giường, gầm lên: "Tại sao không nghe máy của anh?!"

 

Quyển Quyển lặng lẽ nằm đó, điện thoại ngay cạnh đầu, bên trong là hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Tiểu Đao.

 

"Vì sao em không thể đợi anh một chút chứ?" Tiểu Đao ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm cô dậy, siết chặt trong lồng ngực.

 

Nước mưa từ tóc, từ má anh nhỏ xuống, lăn dài trên gương mặt Quyển Quyển.

 

"Lâm Phức muốn gặp em." Anh khẽ thì thầm: "Cậu ta cố ý cả đấy... cậu ta muốn em nhập vào thân thể cậu ta, đồ ngốc ạ."

 

Nói rồi, thân thể Tiểu Đao bắt đầu run rẩy.

 

Anh đã quên mất, lần cuối cùng mình cảm thấy sợ hãi là khi nào.

 

Là hồi nhỏ, lúc đi sở thú, chẳng may rơi vào chuồng gấu, cùng một gia đình gấu bốn con mắt trừng mắt với mình?

 

Hay là khi bị ép phải đấu sống đấu chết với một đám côn đồ trong trại huấn luyện lính đánh thuê?

 

Hay lúc tự mình khởi nghiệp, suýt bị đồng bọn phản bội đến trắng tay?

 

Nhưng chưa lần nào tuyệt vọng như hôm nay.

 

Tiểu Đao run rẩy dữ dội, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu như một con bạc thua sạch tất cả.

 

"Alô, lão Lý hả?" Anh gọi một cuộc: "Nhờ anh giữ cho tôi một trang báo được không?"

 

"Alô, người anh em, là tôi đây." Anh đổi sang số khác: "Giúp tôi đẩy một cái hot search trên Weibo."

 

"Alô, Tiểu Lục, nhờ cậu để mắt đến một người. Ừ, tôi gửi tư liệu sau... Không, không cần động thủ, nhưng tốt nhất hãy khống chế hắn."

 

Một cuộc gọi nối tiếp một cuộc gọi, từng lá bài tẩy lần lượt tung ra.

 

Cuối cùng, điện thoại anh đổ chuông.

 

Nhìn chằm chằm dãy số thật lâu, anh mới nhấc máy.

 

"Alô, cha à."

 

"Ừ." Bên kia vang lên giọng trầm ổn, pha lẫn mùi xì gà: "Động tĩnh của con khá lớn đấy. Thế nào, gặp khó khăn rồi à?"

 

Tiểu Đao im lặng rất lâu.

 

Cha anh là khách hàng quan trọng của tập đoàn tạo thần, thậm chí có thể điều động người trong tập đoàn làm việc cho ông như bắt đứa con không nghe lời mang đi "cải tạo" vài hôm.

 

Tiểu Đao cực kỳ chán ghét người cha gia trưởng thích kiểm soát này, nhưng phải thừa nhận, trong xã hội, ông có thế lực hơn anh nhiều.

 

"Thế nào?" Giọng đối phương vẫn thoải mái: "Cần cha giúp không?"

 

Một hồi lâu sau, Tiểu Đao mới đáp: "...Ừm."

 

Quyển Quyển hoàn toàn không hay biết, bên ngoài đang dậy sóng bão máu.

 

Trước mắt cô, khung cảnh quen thuộc đến rùng rợn như thể quay về chốn cũ.

 

Dưới chân vương vãi những hạt ngọc hồng như cánh hoa hồng rụng, giữa đó, thi thể một thiếu niên nằm nghiêng, mặt phủ khăn trắng, ngực cắm sâu một cây thánh giá.

 

Quyển Quyển nhận ra cậu, đó là một trong những nhân cách cuối cùng của Lâm Phức, đại diện cho phần phản nghịch và oán hận trong tâm hồn cậu.

 

Cô ngẩng đầu nhìn phía trước, căn nhà nhỏ tĩnh lặng không tiếng động, xa xa ẩn giấu bóng tối khổng lồ.

 

Qua đây đi. Một giọng nói từ bên kia vang lên gọi cô.

 

Quyển Quyển hít sâu, rút cây thánh giá hay đoản đao ra khỏi ngực thiếu niên, bước lên phía trước.

 

Một cái xác khác chắn ngang đường đi, cô dừng lại, cúi xuống nhìn, là nhân cách cuối cùng sinh ra của Lâm Phức, kẻ sát nhân được tạo ra để chống chọi với sự xâm phạm từ bên ngoài.

 

Cô quay đầu, tiếp tục bước.

 

Hết xác này đến xác khác hiện ra trước mắt, từng mảnh tàn dư nhân cách hợp thành nghĩa địa nhân cách khổng lồ.

 

Người phụ nữ trung niên từng ra sức bảo vệ nhân cách yếu ớt.

 

Người đàn ông trung niên thích bắt nạt kẻ yếu.

 

Người phụ nữ mỏng manh, ai cũng có thể chèn ép, chẳng bao giờ phản kháng, chỉ biết lặng lẽ gánh chịu nỗi đau.

 

Bước chân Quyển Quyển khựng lại trước một cánh cửa.

 

Từ khe cửa rỉ ra vệt máu loang lổ.

 

Nhân cách cuối cùng ở ngay trong này.

 

Cô siết chặt đoản đao thánh giá trong tay, tung cú đá mạnh, phá tung cánh cửa.

 

"Cô cuối cùng cũng đến rồi." Sau bàn, một người đàn ông trong trang phục linh mục ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô: "Tôi đã chờ cô rất lâu rồi, Quyển Quyển."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.