"Nếu có ai làm cậu phật ý, cậu sẽ làm gì??"
"Cho họ một cơ hội, bởi vì mạng sống rất quý giá."
Câu trả lời ấy rốt cuộc có ý gì?
Quyển Quyển mãi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng không sao, trước mắt chính là một cơ hội, cơ hội để cô nhìn thấu con người thật của Lâm Phức.
Trong phòng bệnh hỗn loạn, Lâm Phức ngồi trên mặt đất, ngón tay chạm nhẹ môi, chấm đỏ bằng máu loang ra nơi đầu ngón.
Sau đó, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nở một nụ cười khoan dung. Một nụ cười chân thành, ấm áp, khiến người ta rung động nhưng cũng ẩn giấu một sự hứng thú khó lường.
"Cậu." Cậu chống một tay xuống sàn, đứng dậy, quay sang Cố Dư Mặc nói: "Có thể cho cháu mượn ít tiền không?"
Rồi lại quay đầu nhìn người đàn ông xa lạ: "Vương Huy, anh cần bao nhiêu?"
Đối phương sững người: "Cậu biết tôi?"
"Ừ." Lâm Phức lấy từ túi ra một chiếc điện thoại, ngón tay lướt nhanh qua màn hình rồi đưa về phía hắn: "Dạo gần đây tôi luôn chơi mấy trò do anh thiết kế."
"..." Vương Huy, nguyên là lập trình viên game di động, nay thất nghiệp, nghẹn lời nhìn cậu.
"Người có tài như anh không đáng phải sống chật vật thế này." Lâm Phức nhìn bộ vest sờn cũ trên người hắn, ánh mắt dừng nơi vết dầu mỡ ở ống tay áo, khẽ cau mày, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi muốn giúp anh."
Ánh nhìn trong sáng của cậu lay động cả những người chỉ đứng ngoài, huống chi là kẻ trong cuộc.
"Tôi...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904233/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.