Quyển Quyển tỉnh lại.
Nhưng cô không dám mở mắt.
Bên trái, Tiểu Đao thì thào: "Sớm biết thế này thì để em đẻ bảy tám đứa, làm anh hùng mẹ hiền còn hơn bày đặt làm anh hùng chiến tranh."
Bên phải, Thẩm Lục Từ vừa cắn móng tay vừa lẩm bẩm: "Sớm biết thì tớ đã vỗ béo cậu lên ba trăm cân, đến nhúc nhích cũng không nổi thì cậu đâu có chạy đi đâu để gặp nạn nữa..."
Mồ hôi bắt đầu rịn trên khuôn mặt của Quyển Quyển.
May mà hai người kia ở một lúc rồi cũng đi. Quyển Quyển lau mặt, ngồi dậy, cả người mềm nhũn, tê dại, chẳng còn sức lực.
"Cô đã nằm hơn một tháng rồi." Trên giường đối diện, Lâm Phức gấp chiếc laptop, ngẩng lên nhìn cô.
"Nhưng tôi khuyên cô nên tiếp tục nằm để khỏi bị bắt đi làm anh hùng mẹ hiền ba trăm cân."
Một tháng? Vậy chẳng phải đã qua Tết rồi sao?
Cô chụp lấy điện thoại ở đầu giường, mở ra xem.
"Chúc mừng năm mới, Na Na chúc cậu phát tài!"
"Trả tiền thuê nhà đi!!"
"Chúc mừng cậu đạt giải nhì khán giả bình chọn của Giọng Hát Hay..."
"Con có định về ăn Tết không hả!!"
Có người đẩy cửa bước vào, Quyển Quyển vội ném điện thoại, giả vờ ngủ.
Mộ Chiếu Bạch mang theo một bó hoa đi vào. Bàn đã chất đầy đồ ăn Thẩm Lục Từ nấu, không còn chỗ đặt, anh chỉ đành cầm hoa đứng bên giường, lặng lẽ nhìn cô.
"Tập đoàn tạo thần đã bị nhổ tận gốc. Toàn bộ nhân vật chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904232/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.