Chương 100 Trước giờ Liễu Bất Hoa vẫn luôn nghe lời Tạ Ấn Tuyết, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Bộ Cửu Chiếu lại khẽ nâng mắt, nhìn qua nhìn lại bàn ghế ngay ngắn trong phòng 404 mấy lần rồi mới cất bước, ngồi xuống chiếc ghế cách Tạ Ấn Tuyết gần nhất. Quả đúng là nhắc cái gì cái đó tới. Bộ Cửu Chiếu và Liễu Bất Hoa vừa ngồi xuống, bóng ba người Kỷ San San, Trương Thải Hà và Kim Hi lập tức xuất hiện ngoài cửa. Các cô vừa lên tầng bốn đã dựa cửa thở hổn hển, chắc hẳn leo bốn tầng hao không ít sức, bởi vì các cô vẫn ở trong hình dạng trẻ con, không biến về thành người lớn. Chờ Trương Thải Hà thở xong, ngẩng mặt thấy cơ thể thon dài của Tạ Ấn Tuyết, cô mở to mắt, lắp bắp nói: “Tạ Ấn Tuyết… Không, không phải chân anh…?” Tạ Ấn Tuyết khẽ gật đầu, dịu dàng tiếp lời Trương Thải Hà: “Bị thương nặng, không tiện đi lại.” Trương Thải Hà: “?” Hai cẳng chân của Tạ Ấn Tuyết đứng còn thẳng hơn cả cô, có tí nào là bị thương nặng không? Nói thế mà cũng tin được thì chỉ có đồ ngu. “Sao chỉ có ba người tới?” Liễu Bất Hoa ngó ra nhìn Kim Hi và Kỷ San San phía sau, hỏi: “Những người khác đâu?” Kim Hi nói với anh ta: “Đi chỗ khác tìm đám Hà Uy, Ngô Nguyệt Hàn và Trần Vân rồi.” Liễu Bất Hoa nghe vậy lại hỏi: “Sao các người không đi cùng?” Anh ta nhớ suy nghĩ của Kim Hi tối qua là tự chế vũ khí, còn định nhập đội giết người với Bùi Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-the-giu-cau-den-canh-nam/2894395/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.