Cửa sắt cách âm rất tốt, nhưng không thể ngăn được lời nói của Thẩm Tu Triết đang dán lên cửa truyền qua.
Thẩm Thừa An vừa lúc đứng ngay bên trong cánh cửa, ôm loa nhỏ dựa gần cửa sắt, nghe được câu nói của Thẩm Tu Triết rất rành mạch.
Sở Thời Từ rõ ràng cảm nhận được lực độ trên tay hắn tăng lên rất nhiều, hận không thể nghiền nát loa nhỏ nhét vào trong thân thể, hoàn toàn chiếm làm của riêng.
Hơn mười phút sau, động tĩnh ngoài cửa biến mất, ngục giam lại chìm vào yên lặng giống như chết.
Sở Thời Từ bị Thẩm Thừa An nâng đến trước mặt, một người một loa chỉ cách nhau một chút, gần như sắp chạm vào nhau.
Nhìn vào khuôn mặt giống như đúc chồng mình, Sở Thời Từ hơi hơi hoảng thần.
Thẩm Thừa An gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười nhìn qua hơi b**n th**.
Triết ca chưa bao giờ cười như vậy, Sở Thời Từ nháy mắt thanh tỉnh.
Đầu ngón tay tái nhợt v**t v* vỏ ngoài của loa, ngữ khí của người đàn ông khi nói chuyện khiến đáy lòng người ta phát run.
"Hắn gọi cậu là A Từ?"
"Thanh âm của hắn cũng thật dịu dàng, nghe giống như rất yêu cậu? Thì ra các người thực sự là người yêu, một tôi khác vậy mà lại yêu một cái loa?"
Mặc kệ hắn nói cái gì, Sở Thời Từ đều không hé răng, giả vờ mình là một chiếc loa thông minh bình thường.
Thẩm Thừa An nói xong, cắn chặt môi dưới, mỗi khi suy nghĩ, hắn đều sẽ làm động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-the-lam-gi-chu-toi-co-phai-con-nguoi-dau/2970596/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.