Đỗ Cửu đi qua nhiều thế giới như vậy lần đầu tiên bị người trong thế giới nhỏ làm cảm động tới mức này, có lẽ là do liên quan tới nghề nghiệp, nên sau khi tiến vào mảnh thế giới nhỏ trừ những nhân vật liên quan tới cốt truyện thì y luôn xem những nhân vật còn lại như NPC, thậm chí khi đối mặt với vai chính cũng lựa chọn xem bọn họ là NPC nốt.
Nói cách khác thì không xem họ như con người bình thường được, dù cho có là thế giới mộng ảo to lớn tới đâu đi nữa thì với y cũng chỉ là công việc, là nhiệm vụ, y chỉ là một khách qua đường thoáng dừng chân, hơn nữa với y mà nói thì người bên trong cũng chỉ xem y là nhân vật mà y sắm vai chứ không phải chính bản thân y.
Cho nên từ trước tới giờ y không thể hiểu được những đồng nghiệp cuối cùng lựa chọn ở lại mảnh thế giới nhỏ kia, mãi tới khi Tần Cửu Chiêu xuất hiện, hoặc đúng hơn là mãi tới khi y dần lấy lại được một khiếu bị thiếu.
Mặc kệ thế nào thì những gì y nhìn thấy cảm thấy đều là sự thật, tuy rằng y có năng lực xuyên qua các thế giới nhưng suy cho cùng thì bản chất vẫn là con người, có thất tình lục dục buồn vui sầu khổ, từ trước tới giờ y không hiểu nhưng hiện giờ có lẽ y đã hiểu được phần nào.
Y lau đi vệt nước trên mặt, có hơi ngượng ngùng, dù gì thì một người đàn ông khóc thút thít trước mặt đám nhỏ, đặc biệt là trong tình cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/750683/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.