139. Thừa kế tài sản. Từ đó về sau, Ham không còn nhắc đến gia đình ruột của mình và Lam nữa. Hai người họ trở thành người thân duy nhất của nhau. Ham cũng chỉ nói với anh rằng mình là em trai của anh. Chỉ có như vậy, bọn họ mới thật sự trở thành người một nhà. Ham nghĩ đến đây, ánh mắt hơi đờ ra. "Em trai, em trai, sao ngẩn người thế?" Giọng Lam vang lên kéo hắn trở về thực tại, "Đang nghĩ gì vậy? Hiếm khi thấy em tỏ ra tội nghiệp như thế đấy." "Không có gì." Ham lập tức thu lại biểu cảm, giấu hết mọi cảm xúc vào tận đáy lòng. Đế sư ngồi giữa hai người, nhưng lại không nghe lọt bất kỳ lời nào. Ánh mắt ông vẫn dõi theo gia đình ba người ngoài cửa sổ xe. Nói ra thì đúng là mỉa mai thay. Kẻ thù của mình, cùng với người mình yêu, lại trông giống một gia đình ba người hạnh phúc viên mãn như vậy. Còn cả đứa bé tên Lăng Dạ kia nữa... Thì ra là hoàng tử của các vị thần, chính là tên ngốc của kiếp trước. Đời trước bị lừa thê thảm đến thế, đời này chắc sẽ chẳng còn tin tưởng gì nữa. Rốt cuộc là không có phúc, nên mới chẳng thể nghe một tiếng gọi "ba". Đế sư thở dài một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế. Lăng Dạ và Lục Minh Trạch từ biệt Giang Tú Nhã xong thì lên xe. Chiếc xe việt dã lăn bánh, vành mắt Lăng Dạ đã hơi đỏ. Y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cong-luoc-quy-vuong-trong-tro-choi-ac-mong/2898272/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.