Sáng hôm sau Tiết Phù và Trừng Nhất Bạch phải rời khỏi nhà họ Tiết.
Hai người vốn xin nghỉ phép về nhà, nên không thể nán lại thêm được nữa. Hôm qua, Tiết Phù được em trai đặc biệt chăm sóc, ngủ một giấc ngon lành, sáng nay tâm trạng rất tốt, vừa uống sữa bò vừa cười toe toét, ánh mắt dịu dàng lướt qua lầu trên.
Trừng Nhất Bạch tuy hôm qua bị cậu em Tiết Từ làm phiền một chút, nhưng vẫn cứ tỏ ra buồn bực, thở dài liên tục vì chuyện bị ghét bỏ.
Tiết Từ dậy sớm, ăn sáng xong liền lên gác mái đọc sách. Trên bàn học còn sót lại ly sữa bò ấm áp, ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ tạo nên những tia sáng nhỏ lung linh như đang nhảy múa.
"Từ à."
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, là tiếng của Tiết Phù.
Tiết Phù sắp phải đi rồi, dù chia tay là chuyện bình thường nhưng anh vẫn không nỡ rời xa em trai mình.
Trước khi đi, anh muốn đến xem cậu một chút.
Tiết Từ gấp sách lại, chờ anh trai vào phòng.
Cửa mở ra, ánh mắt của Tiết Phù dừng lại trên quyển sách của Tiết Từ một thoáng rồi lại nhanh chóng chuyển về phía em trai, đáy mắt như chứa đầy tình cảm ấm áp.
"Anh sắp về lại trường rồi."
"Ừm."
"Ở nhà em có thể thoải mái vui chơi một chút, không cần phải đọc sách nhiều quá, nhưng phải ăn uống điều độ nhé, chú ý dạ dày. À đúng rồi, mắt em đã đỡ hơn chưa? Bác sĩ nói có thể tháo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cu-nghi-minh-la-ke-bi-ghet-bo/2850940/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.