Cuộc xung đột thể hiện rõ nhất qua các bữa ăn, Tiết Từ thường rời khỏi bàn ăn sớm, chỉ xuất hiện ở phòng ngủ hoặc thư phòng.
Lời chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon cũng tự nhiên biến mất, mấy ngày liền, cậu hầu như không nói chuyện với ai, chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn với quản gia Kỷ.
Tiết Chính Cảnh bắt đầu cảm thấy tức giận.
Dù ông cũng cố tình tỏ ra lạnh nhạt nhưng Tiết Từ dường như không hề để ý. Ngược lại, chính ông mới là người cảm thấy khó chịu và mất mát.
Lạnh nhạt, Tiết Từ không sợ.
Sầm mặt, Tiết Từ làm lơ.
Thực ra ông có thể nổi giận, nhưng khi đối mặt với con trai, một câu trách móc ông cũng không dám nói, giống như hổ giấy vậy. Thái độ hung dữ hơn chút thì Tiết Chính Cảnh lại không muốn, sợ sinh ra khoảng cách.
Cuối cùng, Tiết Chính Cảnh nhận ra mình hoàn toàn bất lực trước thái độ cứng rắn của Tiết Từ, bản thân thực sự không có cách nào hết.
Đúng lúc này, quản gia Kỷ đến báo cáo.
“Cậu út Tiết gần đây ăn rất ít, bữa tối hôm nay chỉ ăn một chút canh nấm.”
Mấy ngày nay Tiết Chính Cảnh thường xuyên về nhà, cùng Tiết Từ dùng bữa ăn chuẩn Trung Quốc, bữa tối tất nhiên là phát hiện Tiết Từ ăn ít hơn hẳn, còn cố ý dặn dò nhà bếp làm ít đồ hợp khẩu vị cậu út, nhưng mọi thứ vẫn ngày càng tệ.
Tiết Chính Cảnh sầm mặt, tức giận hét lên: "Nó đang muốn làm gì đây? Có phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cu-nghi-minh-la-ke-bi-ghet-bo/2850941/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.