🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chiếc váy dài thướt tha chạm đất, được may bằng lụa mềm mịn ôm sát cơ thể tạo thành bộ trang phục pháp sư hoàn hảo, nhân vật "Quốc vương" tay cầm chiếc quyền trượng, trên đó được khảm những viên đá quý lấp lánh, trông vô cùng quyền uy.

 

Khác với những buổi tập luyện thông thường, lần này các bạn sinh viên đều mặc trang phục biểu diễn đầy đủ, trang điểm kỹ lưỡng.

 

Nhờ ánh đèn sân khấu, các đường nét trên khuôn mặt của mọi người trở nên rõ ràng hơn, có người tuấn tú, có người xinh đẹp, cả sân khấu trở nên sinh động, cũng chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

 

Tiết Từ vẫn phụ trách công việc hậu trường như mọi khi, nhận những lời cảm ơn bâng quơ của các tân sinh viên.

 

Mặc dù là mùa xuân, nhưng hậu trường lại rất nóng, các diễn viên liên tục quạt kịch bản để xua đi cái nóng, mồ hôi đã bắt đầu nhễ nhại trên trán. Tiết Từ liếc nhìn đồng hồ, quyết định đến phòng điều khiển, muốn tăng cường quạt thông gió. Cậu đi ngang qua các diễn viên đang bận rộn, đi qua khu vực đạo cụ. Một chiếc bục nhỏ đã được dựng xong không biết bị ai đụng phải, đang lung lay sắp đổ, tiếng kẽo kẹt vang lên, nghiêng về phía trước đổ sập xuống...

 

Mặc dù bục sân khấu chỉ là đạo cụ đơn giản, được làm bằng vật liệu nhẹ, nhưng bên trong lại có khung sắt chắc chắn. Khi bục nghiêng, nó phát ra tiếng ầm vang lớn, như thể một đám mây đen đang đè nặng xuống.

 

Một số sinh viên bị tiếng động làm giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy bục sân khấu đang đổ sập, trước khi kịp phản ứng, sắc mặt họ đã trở nên trắng bệch.

 

Bục sân khấu đổ về phía Tiết Từ, nhưng nhờ phần đế còn trụ lại, nên nó không rơi xuống ngay lập tức. Tiết Từ phản ứng rất nhanh, cậu dừng lại, lùi về phía sau kịp thời, vừa đủ bảo vệ được bản thân.

 

Đúng lúc đó, có một tân sinh viên đang dựa vào bục sân khấu để đọc kịch bản.

 

Cậu ta đóng vai một pháp sư mặc áo choàng trắng, trang phục khá cồng kềnh, nên khó di chuyển, khi phát hiện bục sân khấu sắp đổ, cậu ta bị dọa sợ, chân mềm nhũn, chỉ biết trợn mắt nhìn đạo cụ khổng lồ đang rơi xuống mình...

 

Ngay khoảng khắc đó, Tiết Từ chạy tới đẩy cậu ta ra, xô ra khỏi phạm vi mà bục đổ xuống.

 

Một tiếng "Oành" lớn vang lên.

 

Bục sân khấu nhỏ bé hoàn toàn sụp đổ.

 

Các học sinh sợ hãi hét lên, mọi người xung quanh hoảng hốt chạy đến giúp đỡ, khiến khu vực xung quanh Tiết Từ và cậu tân sinh viên kia trở nên hỗn loạn.

 

Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, tiếng ồn ào khủng khiếp như muốn làm nổ màng tai, các đạo cụ vỡ vụn văng tung tóe khắp nơi.

 

Tiết Từ đè lên người cậu tân sinh đóng vai pháp sư, một mảnh vỡ nào đó đâm vào lưng cậu, khiến Tiết Từ rên nhẹ một tiếng.

 

Đôi mắt nhắm chặt theo bản năng để bảo vệ mắt, chờ mọi thứ ổn định lại, một lúc sau, lông mi Tiết Từ mới rung động, từ từ mở mắt.

 

Cậu tân sinh bị Tiết Từ đè lên sợ ngây người... lúc này mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Bục sân khấu sập, may mắn là Tiết Từ đã kịp thời cứu cậu ta.

 

Mái tóc đen của cậu rũ xuống gò má cậu tân sinh, khiến cậu ta nhìn đến sững sờ, khi mở mắt ra liền đối diện với đôi mắt mới hé của Tiết Từ.

 

Đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.

 

Dù cố gắng kìm nén, nhưng mặt cậu ta vẫn đỏ lên.

 

"Cảm ơn cậu," cậu ta lắp bắp nói, "Cậu, cậu không sao chứ?"

 

May mắn là vết đỏ trên mặt cậu ta không lớn, mọi người đều nghĩ cậu ta vì sợ hãi, nên mặt mới đỏ vậy.

 

Lớp trưởng vội vàng đến đỡ Tiết Từ dậy, kiểm tra thấy cả hai đều không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"May quá, may quá," cậu ta lặp lại mãi, rồi cảm ơn Tiết Từ.

 

Với vai trò là người phụ trách tổng thể của buổi biểu diễn kỷ niệm, nếu xảy ra vấn đề gì trong ngày lễ kỷ niệm này, lớp trưởng cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.

 

Lúc này, cậu tân sinh mới nhận ra mình không thể đứng dậy được... không phải do bị dọa đến nỗi nhũn chân, mà vào lúc bục sân khấu đổ, cậu ta bị xô ngã nên mới trật chân. Khi kéo cao ống quần lên nhìn, thấy mắt cá chân sưng lên khá lớn, cậu ta có chút kinh ngạc.

 

Vết thương khá nghiêm trọng, khiến cậu ta khó có thể đứng vững.

 

Lớp trưởng nhìn thấy vậy, vội vàng nhờ nhân viên hậu cần đưa cậu ta đến phòng y tế. Sau đó lo lắng kiểm tra lần nữa xem Tiết Từ có bị thương ở đâu không nhìn thấy không...

 

Tiết Từ bị một mảnh vỡ của đạo cụ đâm vào người, nhưng vết thương đã đỡ đau rồi, không còn cảm giác gì nhiều, nên không để ý nói: "Không sao cả."

 

Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi mọi chuyện yên ổn, tình huống hiện tại khá lúng túng.

 

So với việc kỷ niệm ngày thành lập trường, sức khỏe của các sinh viên mới là điều quan trọng nhất, vì vậy lớp trưởng không ngần ngại đưa bạn học sinh bị thương đi chữa trị.

 

Tuy nhiên hậu quả của việc này là, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mà vẫn còn một vai diễn chưa có người thay thế.

 

Số lượng sinh viên ngành Chip không nhiều, nếu có tuyển chọn, thì cũng là các vai chính.

 

Nhân vật pháp sư áo trắng này, suất diễn không nhiều, nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng trong cốt truyện... Cậu ta là nhân vật pháp sư quan trọng là người chuyển biến từ thiện sang ác. Nếu bỏ nhân vật này, cốt truyện sẽ không đi tới đâu hết.

 

Lớp trưởng vừa phải tìm người thay thế tạm thời cho vai diễn này, vừa phải sửa đổi kịch bản để phù hợp với tình hình mới.

 

Đồng hồ trên tường tích tắc trôi, thời gian lên sân khấu đang đến gần. Tiết Từ nhìn đồng hồ trên cổ tay đỏ bừng vị bị cọ xát lúc nãy rồi thu hồi tầm mắt, lại nhìn sang lớp trưởng đang lo lắng vô cùng, các bạn diễn khác cũng lo lắng không kém, cậu hơi mím môi.

 

"Tôi có thể diễn nhân vật này." Tiết Từ đột nhiên nói, "Lời kịch tôi đều nhớ rõ."

 

Thực ra không chỉ vai pháp sư áo trắng, Tiết Từ còn phụ trách rất nhiều công việc hậu trường khác, cậu đã xem đi xem lại các buổi diễn tập, nhớ rất rõ lời thoại của các diễn viên chính, chứ đừng nói đến một vai phụ chỉ có vài câu thoại.

 

Tuy nhiên...

 

Tiết Từ nói tiếp, "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi lên sân khấu, tôi không có kinh nghiệm diễn xuất, có lẽ diễn không tốt lắm."

 

Khi lớp trưởng nghe Tiết Từ nói có thể lên sân khấu, lại còn nhớ rõ lời kịch, liền mừng rỡ đến nỗi mắt sáng lên. Lúc này chẳng còn quan tâm đến việc Tiết Từ có kinh nghiệm diễn xuất hay không nữa - thực tế là, hầu hết mọi người trong lớp đều là tay ngang.

 

Nếu không phải còn giữ chút lễ phép với học thần, lớp trưởng chắc chắn đã nhảy dựng lên ôm chầm lấy cậu. Cậu ta vội vàng gật đầu đồng ý: "Không sao không sao chỉ cần có người đóng vai này là được rồi, cảm ơn học thần đã cứu chúng tôi lúc dầu sôi lửa bỏng..."

 

Lớp trưởng lớn tiếng hô: "Nhanh lên, giúp học thần thay đồ và trang điểm để lên sân khấu!"

 

Tiết Từ nghe cậu ta gọi mình hai lần, lúc này mới hiểu ra "học thần" là gọi mình.

 

Tân sinh viên bị thương mặc dù đã đi trước, nhưng trước khi đi đã cởi bỏ bộ đồ diễn rồi.

 

Bộ đồ pháp sư áo trắng ấy, vốn được thiết kế riêng cho từng sinh viên, rất vừa vặn. Nhưng giờ không phải lúc để lo nhiều như vậy, cũng không kịp may đo lại, mà thân hình của Tiết Từ và bạn học sinh bị thương kia cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, rộng một chút cũng không sao.

 

Ai cũng nghĩ như vậy, cho đến khi thay đồ xong, kết quả lại tốt hơn dự kiến nhiều.

 

Bộ áo choàng trắng rộng thùng thình quét đất, kiểu dáng cầu kỳ, toàn bộ bằng vải trắng, có một viên hồng ngọc đính ở hông, trông rất bắt mắt, ai nhìn vào cũng sẽ bị thu hút bởi vòng eo thon gọn của cậu.

 

Bộ trang phục diễn đúng là hơi rộng một chút, vừa vặn che khuất mu bàn tay của Tiết Từ, chỉ để lộ ra những đầu ngón tay trắng muốt. Làn da trắng sáng hòa hợp với chất liệu vải trắng tinh khiết của bộ đồ, khiến cậu trông như tỏa ra một ánh sáng thần thánh, không cần đến hiệu ứng ánh sáng đặc biệt... cũng như một vị "Thần".

 

Mà nhân vật pháp sư áo trắng này vốn dĩ là một nhân vật rất thánh thiện.

 

Trong vở kịch "Ám sát" tất cả các nhân vật đều có những d*c v*ng và khuyết điểm, kể cả những pháp sư luôn đấu tranh chống lại đế quốc cũng vậy, cuối cùng họ đều bị kéo vào vòng xoáy của cuộc chiến. Nhưng Tiết Từ là người thay thế tạm thời cho pháp sư Josiah, lại là nhân vật duy nhất không hề bộc lộ bất kỳ khuyết điểm, d*c v*ng hay vết nhơ nào. Tất nhiên, có thể là do nhân vật của cậu chết khá sớm nên không có nhiều đất diễn để bộc lộ những khía cạnh khác.

 

Tóm lại, Tiết Từ khi mặc bộ trang phục này, vào vai Josiah thì rất hợp.

 

Lớp trưởng lộ rõ vẻ hài lòng trên mặt. Cậu ta nghĩ rằng với dáng người của Tiết Từ, thì mặc gì cũng sẽ đẹp.

 

Đến lượt phần trình diễn của các sinh viên ngành Chip lên sân khấu, các diễn viên chính sôi nổi ra sau hậu trường chuẩn bị.

 

Cảnh đấu tranh giữa pháp sư và vua đang được trình diễn, mà pháp sư áo trắng Josiah lại phải lên sân khấu rất sớm, nên cần chuẩn bị thật nhanh.

 

Lớp trưởng vội vàng nói: "Nhanh giúp học thần trang điểm thật đẹp." Ánh mắt cậu ta dừng lại trên chiếc khẩu trang của Tiết Từ.

 

Lúc đó, cậu ta mới chợt nhận ra, mình hình như không nhớ rõ lắm khuôn mặt của Tiết Từ trông như thế nào?

 

Cũng dễ hiểu thôi, vì Tiết Từ rất bận rộn cũng khá kín đáo, cậu ta dám chắc, không chỉ riêng mình, mà nhiều bạn học khác, cũng không nhớ rõ về ngoại hình của Tiết Từ...

 

Lớp trưởng nhìn Tiết Từ chuẩn bị, ánh mắt nhìn khuôn mặt cậu chợt sáng lên, có chút dại ra, không kiềm chế được mà dừng lại trên làn da trắng mịn như tuyết của cậu.

 

Cũng không thể cản được hành động không lễ phép như vậy nổi.

 

Muốn trang điểm, đương nhiên phải tháo khẩu trang ra. Tiết Từ ngoan ngoãn tháo khẩu trang, hơi ngẩng mặt lên, lặng lẽ chờ bạn học phụ trách trang điểm cho mình.

 

Hàng mi dài và dày của cậu khẽ khép lại.

 

Cảnh tượng này đẹp như một bức tranh trong mơ. Bạn học phụ trách trang điểm vội vàng tìm dụng cụ trang điểm, cô nhẹ nhàng nâng cằm Tiết Từ lên, cảm nhận được làn da mịn màng lạnh như tơ lụa của cậu, thậm chí còn không kìm được mà khẽ niết nhẹ một cái, sau đó liền giật mình, thấy Tiết Từ không có phản ứng gì, cô đỏ mặt bối rối, cầm cọ và bắt đầu trang điểm nhẹ nhàng cho cậu.

 

Lúc đó, gương mặt cô nóng bừng lên như thể đang đun sôi sữa.

 

Khuôn mặt của cậu đẹp đến nỗi, người ta không biết phải trang điểm gì thêm nữa, bạn học phụ trách trang điểm cảm thấy may mắn vì bình thường Tiết Từ luôn đeo khẩu trang, lúc cô đang trang điểm tay run đến nỗi phấn phủ tung tóe khắp nơi, cuối cùng đành phải dừng lại. Cô đóng hộp phấn lại, đề nghị một cách lúng túng: "Hay là để như thế này đi?"

 

"Tôi nghĩ..." Cô nói một cách mơ hồ, "Không cần phải trang điểm quá nhiều đâu."

 

Trang điểm sân khấu thường cần phải đậm để diễn viên trông giống nhân vật hơn, thuyết phục được khán giả. Nhưng với khuôn mặt của Tiết Từ, không cần phải trang điểm quá nhiều cũng đã rất thuyết phục rồi.

 

Thực ra cô cũng không chịu đựng nổi vẻ đẹp của cậu.

 

Những người khác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng vậy.

 

Họ lúng túng nói: "... Có lẽ là như vậy đi?."

 

"Ừm... Có lẽ là có thể lên sân khấu ngay bây giờ."

 

"Có nên thông báo cho diễn viên chính không đây..."

 

Có người lo lắng hỏi nhỏ:

 

"Trong kịch bản của Josiah, có nhân vật đẹp trai đến mức này không vậy?"

 

Giọng nói của người này quá nhỏ, nên không ai nghe thấy. Nhưng chắc chắn lúc này, có rất nhiều người cũng đang thầm nghĩ như vậy.

 

Tiết Từ đã trang điểm xong, trên tay cầm kịch bản, một bạn học mặt đỏ bừng đến để tập thoại cùng.

 

Đã trang điểm được một nửa, Tiết Từ nghĩ rằng không đủ thời gian, nên không nói gì. Nhưng khi đến gần giờ lên sân khấu, cậu lại lúng túng quên thoại.

 

Bạn học tập thoại cùng cậu, cũng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, nói lắp.

 

Trước khi lên sân khấu, vở kịch "Ám sát" nhận được rất nhiều lời khen ngợi, dù sao các sinh viên ngành Chip đã rất đầu tư, tự bỏ tiền ra mua trang phục, đạo cụ hóa trang rất đẹp.

 

Cốt truyện đã đến đoạn nhân vật chính là pháp sư giao chiến với người bạn thân cùng trường cũ, sau một trận chiến ác liệt, pháp sư chiến thắng, rồi trốn về hang rồng. Trong lúc hấp hối, con rồng ác độc đã ban cho pháp sư một phần sức mạnh của mình, giúp pháp sư hồi phục vết thương, tăng cường sức mạnh.

 

Và lúc này, Tiết Từ trong vai pháp sư áo trắng Josiah xuất hiện trên sân khấu.

 

Khi Tiết Từ bước ra, cậu mặc một bộ áo trắng thánh thiện, dáng người cao ráo đẹp trai, viên hồng ngọc trên hông thể hiện địa vị cao quý của vị pháp sư này. Với vẻ mặt lạnh lùng, làn da trắng nhợt, dưới ánh đèn sân khấu, mỗi bước đi của cậu đều toát lên vẻ cao quý và thanh thoát. Trong nháy mắt, có lẽ nhiều người đã lầm tưởng Tiết Từ là vai chính vị thần trong truyền thuyết.

 

Dù cây trượng pháp sư trong tay cậu đã phủ nhận điều đó.

 

Hội trường vốn đã rất yên tĩnh, giờ đây lại càng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị pháp sư áo trắng vừa bước ra sân khấu.

 

Khi nhìn từ xa, mọi người chỉ có thể đánh giá qua dáng người, nghĩ rằng cậu sinh viên ngành Chip này cũng khá đẹp trai.

 

Nhưng khi đến gần hơn, họ mới thực sự bị vẻ đẹp của cậu... làm cho choáng ngợp. Không chỉ là trang phục, ánh sáng sân khấu hay đạo cụ, mà còn có một thứ gì đó khác nữa khiến họ cảm thấy vị pháp sư áo trắng này đẹp đến kinh ngạc? Cho dù họ đã từng xem qua rất nhiều hình ảnh đẹp trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người đẹp đến mức hoàn hảo như vậy.

 

"Đây là tiết mục của sinh viên ngành Chip hả? Cái cậu pháp sư áo trắng kia là thuộc khoa diễn xuất à?"

 

"Sao cậu ấy không có trong danh sách bình chọn hotboy!! Mình hối hận quá đi mất!" "Có ai biết tên cậu ấy không? Thật ra... mình muốn xin số điện thoại của cậu ấy."

 

"Chắc là phải xếp hàng từ sớm quá..."

 

Tiết Phù lại vô cùng ngạc nhiên, không ngờ em trai mình lại tham gia diễn xuất.

 

Anh cứ nghĩ Tiết Từ ngại, nên không nói. Hoặc có thể em trai muốn tạo bất ngờ cho anh, nên mới giấu. Lúc này Tiết Phù lập tức tạm dừng cuộc họp trực tuyến, bắt đầu hào hứng quay video buổi biểu diễn của Từ.

 

Không khí trong hội trường trở nên im lặng, nhưng Tiết Từ vẫn bình tĩnh, biểu diễn mà không hề để ý đến những ánh mắt đổ dồn về phía mình.

 

Nhưng vì người diễn chung vai pháp sư với cậu, mới là diễn viên chính chính hiệu, sự hiểu lầm này thật khó tránh.

 

Người đóng vai pháp sư cùng ngành Chip với Tiết Từ học năm hai, chính là đại thiếu gia nhà họ Thẩm - Thẩm Niệm Lâm.

 

Có lẽ vì là thiên tài khắc nhau, nên Thẩm Niệm Lâm không hẳn là ghét Tiết Từ, nhưng cũng không thích cậu, có thể tránh mặt thì sẽ tránh.

 

Thái độ lạnh nhạt của cậu ta rất rõ ràng. Thực ra Tiết Từ cũng không đắc tội gì với cậu chủ nhà họ Thẩm, chỉ là vì một lần cả hai đều lúng túng vào đầu năm học, nên Thẩm Niệm Lâm mới giữ thái độ như vậy từ đó đến nay.

 

Vì điểm số trong các bài kiểm tra hàng tháng của cậu ta không được tốt, có người muốn lấy lòng cậu ta, nên thường xuyên bóng gió chê bai Tiết Từ rằng thành tích của cậu không được minh bạch.

 

Thẩm Niệm Lâm không hề nghĩ Tiết Từ gian lận, nhưng cậu ta cũng lười đến mức không muốn nói chuyện với đối thủ của mình, càng không muốn nịnh nọt hay nói những lời xu nịnh. Cho đến khi trường học làm rõ mọi chuyện, Thẩm thiếu gia xem xong bài làm của Tiết Từ thì cũng phải phục, nhưng khi nghe có người nói những lời đồn trước đây là do chính cậu ta lan truyền, cậu ta lại cảm thấy rất xấu hổ, trong lòng rất tức giận.

 

Cậu Thẩm với tâm trạng tức giận, không biết giải thích thế nào, đã mang theo sự oán trách lên sân khấu.

 

Khi lên sân khấu, cậu ta biết đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vai pháp sư áo trắng đã được đổi người do Tiết Từ đảm nhận. Không kịp tìm hiểu thêm, sắp bắt đầu diễn rồi, nên đương nhiên cậu ta không hề biết hình dạng của Tiết Từ sau khi thay trang phục diễn... Cho đến khi gặp Tiết Từ trên sân khấu, cậu ta mới cùng với khán giả dưới khán đài, đều ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.

 

Khán giả có thể im lặng, nhưng diễn viên chính thì không thể.

 

Lúc này đầu óc của Thẩm Niệm Lâm trở nên rối bời, trong lòng rối ren vô cùng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiết Từ, quên cả lời thoại.

 

Khoảng lặng kéo dài không lâu, khiến khán giả nghĩ rằng đó là một phần của diễn xuất.

 

Vị pháp sư nhìn thấy pháp sư áo trắng, đáng lẽ nên rơi vào trầm mặc. Dù là bạn cũ gặp lại, hay vì lý do khác đi nữa thì cũng giống nhau. Tiết Từ chờ cậu ta lên tiếng mà không được, đành tự mình thay đổi kịch bản, mở miệng nói trước:

 

"Serlin, chúng ta gặp lại rồi." Giọng điệu của pháp sư áo trắng đầy lạnh lùng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự thương xót, cùng một chút cảm xúc khác. "Muốn gặp được cậu... đúng là khó khăn quá."

 

Câu thoại này cuối cùng cũng nhắc nhở Thẩm Niệm Lâm nhớ lại diễn biến tiếp theo của câu chuyện, cậu ta miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo nói: "Josiah. Bạn thân của tôi."

 

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, về việc pháp sư nào sẽ đến để thu phục linh hồn mình."

 

"Không ngờ, Josiah, lại là cậu."

 

"Tại sao lại là cậu, cũng nhận được lệnh ám sát của vua sao..."

 

Pháp sư nâng cây trượng lên, có vẻ như theo thói quen đối xử với người bạn thân cũ đã phản bội, vẻ mặt phẫn nộ dần biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh, lạnh lùng, dưới ánh đèn mờ ảo, không chút do dự mà tấn công.

 

Khán giả hoàn toàn bất ngờ, không ngờ nhân vật chính lại trở nên tàn nhẫn đến vậy chỉ vì có được sức mạnh của con rồng, thậm chí còn không tha cho cả người bạn thân cũ.

 

"Josiah còn chưa làm gì mà, cậu ta đã tấn công rồi, chuyện này là sao?"

 

"Thật là bội tình bạc nghĩa."

 

"Bộ kịch này nhân vật chính lại là vai phản diện à?" Có người thắc mắc.

 

Đến đoạn này, khán giả lẽ ra phải thấy nhân vật chính bị truy sát, rơi xuống vực sâu, rồi sau đó vùng dậy phản công để tạo nên cao trào, nhưng không hiểu sao, lần này khán giả lại không mấy hào hứng.

 

Cảnh này lẽ ra sẽ khiến nhân vật chính trở nên nổi bật hơn, nhưng thực ra không phải ở đoạn này, ít nhất thì lúc nhân vật chính phản công vẫn là thời điểm sáng giá nhất... sau đó trong cốt truyện, pháp sư áo trắng bị đánh bại, bị thương nặng. Một hiệp sĩ của đế quốc xuất hiện, thấy pháp sư sắp chết, chế giễu pháp sư đang hấp hối.

 

"Serlin, ngươi nghĩ tại sao, nhà vua lại nhân từ đến mức đợi tận ba tháng sau mới ban lệnh truy sát ngươi." Hiệp sĩ kiêu ngạo ngồi trên lưng ngựa, không thèm nhìn pháp sư đang quỳ rạp trên mặt đất, ánh sáng ảm đạm bao phủ pháp sư áo trắng.

 

"Bởi vì Josiah, tên pháp sư áo trắng ngu ngốc, tưởng rằng ngươi chỉ bị con rồng ác quỷ mê hoặc nên mới phạm sai lầm lớn. Hắn đã dùng cả tháp pháp sư và cây trượng của mình để làm bảo đảm, giấu giếm việc ngươi phản bội trong suốt ba tháng. Khi tin tức ngươi g**t ch*t Blair truyền đến, việc giấu giếm bại lộ, hắn đã bị trừng phạt thay ngươi: tháp pháp sư bị phá hủy, cây trượng bị bẻ gãy, và bản thân hắn phải chịu hình phạt tinh lọc. Sau khi chịu hình, hắn vẫn còn chủ động cầu xin nhà vua, đưa ngươi trở về đế quốc."

 

Hiệp sĩ cười khẩy một cách kiêu ngạo: "Có vẻ như pháp sư Josiah, yếu hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng."

 

Ban đầu Josiah và Serlin có sức mạnh ngang nhau, dù cho Serlin có được sức mạnh của con rồng, sức mạnh tăng thêm một bậc, cũng không thể dễ dàng đánh bại một đại pháp sư như Josiah mới đúng.

 

Nhưng Serlin bị sức mạnh mới tăng làm mờ mắt, không thể suy nghĩ thấu đáo về những điều khác.

 

Cậu ta không hề biết rằng chính vì mình mà Josiah đã mất đi nguồn sức mạnh từ tháp pháp sư, mất đi cây trượng đã gắn bó từ nhỏ, bị thương nặng, và cuối cùng mới bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy, thậm chí còn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng trước sức mạnh mới của mình.

 

Những lời này là một cú sốc lớn đối với Serlin.

 

Đôi mắt Serlin đỏ ngầu hỏi: "Hắn muốn giết ta, phải không?"

 

"Không." Hiệp sĩ tiến tới gần hơn, "Chính ta mới muốn giết ngươi."

 

Trong câu chuyện này, rất nhiều người vì lợi ích, vì tiền bạc, vì lệnh của nhà vua mà lừa dối nhau, thậm chí cả những người có cùng lý tưởng, cũng muốn ngăn cản Serlin làm tổn hại đến danh dự của đế quốc, họ đã cùng nhau truy đuổi Serlin, nhưng chỉ có Josiah, là người bị lừa, muốn đưa Serlin quay trở lại con đường đúng đắn.

 

Chính Serlin đã g**t ch*t cậu ta.

 

Từ đây, nhân vật Serlin vốn là một nhân vật chính diện, trở thành sự kết hợp giữa thiện và ác.

 

Trong cuộc đối thoại cuối cùng, Josiah chống đỡ thân hình với cây trượng đã gãy, rồi từ từ ngã xuống, khi đối diện với Serlin trên sân khấu... tượng trưng cho cái chết.

 

Lẽ ra đây là một cảnh đầy cảm xúc, nhưng khán giả lại phản ứng rất khác nhau, thậm chí còn gây ra những cuộc tranh cãi sôi nổi.

 

"Sao lại như vậy, muốn khóc quá."

 

"Phiền quá làm ơn cho Serlin chết đi!"

 

"Ôi trời ơi, Josiah sẽ sống lại chứ, nếu không tôi không chịu nổi đâu..."

 

"Tôi mới ship CP này hôm qua mà nay đã BE rồi, hôm nay còn phải xem cảnh này nữa."

 

"Nghe câu 'muốn gặp được cậu đúng là khó khăn quá' của Josiah mà xót xa. Josiah đã hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng gặp được Serlin, nhưng người đó lại chỉ muốn giết cậu." Có khán giả xúc động nói.

 

...Nếu xem qua kịch bản chi tiết của sinh viên ngành Chip, sẽ thấy câu thoại này được thêm vào để cứu vãn tình huống lúc đó thôi.

 

"Những lúc Josiah động tác cứng đờ, vẻ mặt nhẫn nhịn, có phải là do trước đó bị hành hạ quá nhiều không? Thật sự từng chi tiết nhỏ đều ý nghĩa!"

 

...Cái này thì đúng là không phải đâu, chỉ là do Tiết Từ bị trục trặc đạo cụ, nên hơi đau thôi.

 

Tiết Phù ngồi dưới khán đài, mắt đỏ hoe, quên cả quay phim mà để dưới đùi.

 

Anh không phải kiểu người dễ đồng cảm, nhưng khi nhìn thấy cảnh Từ chết, trái tim như thắt lại, mãi không hết.

 

Cảm giác như, Tiết Từ đã từng trải qua tình huống bị hiểu lầm rồi chết đi như vậy.

 

Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, lồng ngực như thắt lại, nỗi sợ hãi và mất mát bao trùm lấy cơ thể. Cảm giác ấy khiến Tiết Phù bật dậy, máy quay rơi khỏi đôi tay đang run rẩy, anh xô đẩy đám đông, rời khỏi chỗ ngồi, vội vã chạy về phía hậu trường.

 

Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Tiết Từ, còn đứng đó, hít thở, nhìn chăm chú vào em ấy, Tiết Phù mới có thể bình tĩnh trở lại.

 

Màn diễn của Josiah đã kết thúc, nhưng khán giả vẫn chưa thể dứt ra khỏi nhân vật, họ bàn tán sôi nổi về Josiah.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.