Vương quốc Tinh Linh buổi sớm vẫn được thắp đèn chuông.
Ánh sáng vàng xuyên qua mái vòm lá xanh rải lên trụ cung điện được rễ cây to lớn quấn quanh càng thêm phần rộng lớn vô ngần.
Nước từ những gốc cây chảy ra tạo thành thác và dòng suối nhỏ.
Dòng thác cùng cái bóng phản chiếu sóng sánh từng làn sóng mờ ảo, đẹp đẽ, thơ mộng, quyến rũ đến lạ thường theo tia nắng.
Tại phòng ngủ lộng lẫy của vua Elf Thranduil, trên chiếc giường lớn mềm mại, Vesper đang ngủ rất ngon.
Cô giãy khỏi chăn gấm màu bạc từ lâu.
Cả cơ thể bám chặt lấy Thranduil như bạch tuộc, có vẻ vô cùng thân mật.
Ánh nắng mặt trời rọi qua khung cửa sổ màu hổ phách hắt lên người Vesper khiến cơ thể cô bừng sáng.
Thranduil bắt gặp một tia nắng đổ bóng dưới hàng mi cong vút của cô.
Hình như cô sắp tỉnh.
Cái bóng khẽ run theo hàng mi tựa tựa có thứ gì đó đang vỗ cánh trong lòng hắn.
Vỗ cánh ư? Là gì? Bướm sao?
Chắc hắn điên rồi, hoặc bị nhiễm căn bệnh kém thông minh từ đám người lùn ngu ngốc.
Gương mặt xinh đẹp đương giấc nồng kia làm chững lại biết bao sự vô tình, thậm chí còn thêm phần ngọt ngào mềm mại, duyên dáng mà hút hồn.
Song mắt Thranduil phản chiếu cặp ngươi màu lục thâm sâu của cô.
Màu lục đó như có ma lực mê hoặc lòng người khiến tim hắn đập hẫng nhịp mấy lần.
Vesper vừa tỉnh dậy đã bị cơn say ảnh hưởng, đầu óc choáng váng.
Nhưng sau khi chớp chớp mắt và nom rõ khuôn mặt cực kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cung-phe-voi-phan-dien/1037340/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.