Tô Tinh Thần thấy mọi người đều bối rối, hiển nhiên là không cùng sóng não với mình.
“Cháu nói đùa thôi.”
Tuy rằng đúng là cha Tô Tinh Thần thường xuyên chọc cậu như vậy, nhưng Tô Tinh Thần biết rằng mình không phải do người nước ngoài thả bong bóng tới.
Mọi người tâm trạng phức tạp nhìn Tô Tinh Thần: “Chúng ta biết.”
Chẳng lẽ thằng nhóc này nghĩ mọi người vì tin lời cậu ta mới bối rối sao?
“Vâng, vậy thì tốt rồi.” Tô Tinh Thần điều chỉnh cảm xúc cho tốt, mở hộp đựng linh chi ra, đưa tới tận tay cho Hàn Mộ Kha: “Ngài Hàn, ngài cầm cái này đưa cho bác sĩ giám định trước đã, như vậy mới an toàn.”
Hàn Mộ Kha nhận lấy chiếc hộp: “Được, vậy tôi thay mặt ông nội cảm ơn cậu.”
“Mộ Kha…” Ông nội Hàn dùng sức bắt lấy tay đứa cháu mình, tỏ vẻ muốn nói gì đó.
“Ông nội, vâng, ông yên tâm, cháu biết rồi…” Hàn Mộ Kha đến gần ông, kề tai nhỏ giọng nói: “Cháu sẽ tặng quà đáp lễ cho cậu ấy.”
Hàn lão tiên sinh nghe xong mới vừa lòng gật đầu.
Có qua có lại cũng là lẽ thường tình.
Hàn Mộ Kha năm nay ba mươi tuổi, biết ông nội mình tuổi đã cao, tâm cũng mềm đi, không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện phức tạp, ông tình nguyện tin rằng Tô Tinh Thần thật sự vì kính trọng ông nên mới tặng quà, chứ không có tâm tư thâm sâu gì.
Đây là chuyện đương nhiên.
Hàn Mộ Kha sinh ra trong một gia đình không đơn giản, vốn đã vật lộn chốn quan trường nhiều năm, vì vậy cũng luyện được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi/291867/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.