Ngẫu nhiên Kiều Ngộ vẫn sẽ mơ thấy.
Trong giấc mơ, Lâm Khuynh mặc đồng phục giáo viên quen thuộc, nâng tay ôm cổ cô. Kiều Ngộ hiểu ý cúi đầu xuống, nhưng Lâm Khuynh lại cười né tránh.
Sau đó, Lâm Khuynh thân thiết ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói.
—— Sao cậu vẫn chưa trở về?
Rồi sau đó, cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trở về thế giới hoang vu này, tỉnh dậy nhưng không phân biệt nổi đâu là giấc mơ và đâu là nơi còn tồi tệ hơn.
Thế giới không có biến đổi nhiều này khiến tinh thần Kiều Ngộ bị ảnh hưởng đôi chút, dù cô đã cố gắng hết sức để duy trì trạng thái tinh thần vững vàng, nhưng theo thời gian trôi qua, cô bắt đầu cảm thấy không thể gượng nổi nữa.
Cô đã ở thế giới này rất lâu rồi.
Ít nhất cô cảm thấy như vậy. Có thể chỉ là vì quá gian nan nên khiến thời gian trở nên dài vô tận, giống như việc chống đỡ mười giây trên đôi tay cứng nhắc dường như kéo dài hơn hẳn so với nằm trên giường mười giây, Kiều Ngộ nghĩ như vậy.
Cô nhớ đến tình cảnh trong giấc mơ vừa rồi và thở dài.
Có một câu nói rằng, khi cậu mơ thấy người mà cậu lâu rồi không gặp, điều đó có nghĩa là người ấy đang quên đi cậu.
Kiều Ngộ không biết cô và Lâm Khuynh có tính là đã lâu không gặp hay không, nhưng cô biết rằng lúc này có lẽ Lâm Khuynh đã quên cô rồi, vì thế không tồn tại sự chờ đợi, không tồn tại điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118450/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.