"Tìm được rồi, Kiều Ngộ!"
Giọng nói bất ngờ của Tòng Diệp làm Kiều Ngộ giật mình thoát khỏi không khí ái muội vừa rồi. Cô quay lại, nhìn thấy Tòng Diệp đang chạy tới, biểu cảm trông rất kỳ lạ.
"Chỉ quay đi một lúc đã không thấy cậu đâu rồi. Tôi còn tưởng cậu đi đâu làm gì khác, hóa ra là đi tìm Lâm Khuynh à?"
Giọng cậu ta đầy ý cười, Kiều Ngộ nhếch mép, không đáp lại, cũng không để ý đến bộ mặt làm trò của Tòng Diệp.
"Tôi chỉ muốn nói là nếu cậu mua nhiều bánh cá nướng như vậy, ít nhất cũng nên chia tôi một cái chứ!"
Tòng đại thiếu gia giả bộ tỏ ra uất ức, ánh mắt nhìn chiếc túi giấy trong tay Lâm Khuynh. Lâm Khuynh nhìn sang Kiều Ngộ, thấy cô khẽ gật đầu đồng ý mới đưa túi cho Tòng Diệp. Cậu ta vui vẻ lấy một cái rồi bắt đầu ăn, bộ dạng rất hài lòng.
"Ngon thật! Đồ ăn có tâm ý khác hẳn!"
"Chỉ là bánh cá nướng thôi, cậu không cần phải làm quá lên như thế."
Thật không ngờ Tòng Diệp lại tìm cô chỉ vì cái bánh cá nướng... Thật là chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng trong lòng Kiều Ngộ lại thấy có chút cảm kích.
... Nhờ có Tòng Diệp, cô mới thoát khỏi những suy nghĩ miên man kia, bằng không thật sự không biết mình có thể làm ra điều gì...
"Hệ thống vừa đo được lượng dopamine của cậu tăng rất cao."
"Cậu lúc nào cũng kiểm tra thân thể tôi như thế sao?!"
Hệ thống giải thích đó là kiểm tra sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-dem-ngon-tinh-viet-thanh-bach-hop-lam-sao-bay-gio/1118486/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.