Chương 4: Hắn giả què Trước khi tuyển phi đã được hoàng hậu đồng ý chưa? Sự hỗn loạn trong phòng bệnh cũng giống như sự hỗn loạn ở quán cà phê trên phố Bắc lúc chiều. Khi các bác sĩ nghe nói Tạ Sưởng trông như chết rồi, họ còn hét to hơn chàng trai trẻ kia. Ngay cả phó viện trưởng đã lớn tuổi cũng chống nạng chạy loạn xạ. May mà sau khi nhanh chóng kiểm tra, họ đã xác nhận là Tạ Sưởng chỉ ngất xỉu vì tức giận, không liên quan gì đến việc “qua đời” cả. Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. Phó viện trưởng run rẩy lau mồ hôi trán rồi thở dài: “Đúng là tự doạ mình”. Ông nói rồi mà, Tạ Sưởng chỉ bị gãy chân, làm sao có thể chết đột ngột được. Ngoài cửa, Triệu Kỷ chứng kiến toàn bộ quá trình, nhếch môi khinh thường: “Giận mà cũng xỉu được, tâm lý của Tạ Sưởng quá tệ”. Sau đó, giọng điệu lại thay đổi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu Lâm có vẻ không như tôi nghĩ”. Lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Tự là trong tư liệu. Chỉ là một tờ giấy A4 mỏng, có một tấm ảnh một inch của Lâm Tự dán ở góc trên bên phải. Cậu bé trong ảnh trông chỉ mười sáu mười bảy tuổi, má phúng phính như trẻ con, lông mày và đôi mắt xinh đẹp còn hơi non nớt. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn vào máy ảnh, đôi mắt đen hơi cong, khí chất trong sáng tao nhã, khiến người ta nhìn đã thích. Vài ghi chép ở bên trái tờ giấy ghi lại cuộc sống của Lâm Tự trong hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915720/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.