Sờ xong viết đó Phản ứng kịch liệt đến mức khiến Triệu Kỷ phải liếc nhìn. Lâm Tự ho dữ dội, cơ thể hơi cúi xuống, dưới chiếc áo phông rộng thùng thình lộ ra đường cong eo lưng gầy gò, xương quai xanh ửng đỏ, cần cổ trắng ngần như sứ trắng trong suốt bị nhuộm màu. Ngón tay cậu ấn vào tay vịn xe lăn, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức hơi nhô ra, khuôn mặt ngẩng lên trông lại càng đáng thương, lông mi ướt đẫm nước mắt sinh lý run rẩy, khóe mắt đọng nước, giống như một chú mèo bị rơi xuống nước vậy. Tạm thời không kịp quan tâm đến cái bài cảm nhận cơ bụng chết tiệt kia nữa, Triệu Kỷ vội vàng đứng dậy đưa khăn giấy cho cậu, lo lắng hỏi: “Cậu Lâm, cậu không sao chứ?” Lâm Tự thực sự không thể nói mình không sao. Cậu ho đến mức như sắp thăng thiên luôn rồi. Ngón tay luống cuống nhận lấy khăn giấy, Lâm Tự lau khóe mắt, mãi một lúc sau mới hoàn hồn. Dì Tưởng nghe thấy động tĩnh thì từ nhà bếp đi ra, thấy bộ dạng đáng thương với khóe mắt đỏ hoe của cậu, vừa tiến lên cầm cốc nước, vừa “ôi chao” nhắc nhở: “Uống nước từ từ thôi, đừng vội.” Lâm Tự cười gượng với dì Tưởng. Cậu phải nói với đối phương thế nào đây, không phải vì uống nước vội mà ho đâu, hoàn toàn là do cậu bị mấy chữ “bài cảm nhận cơ bụng” doạ sợ đấy. Mắt khẽ lóe lên, cậu cắn nhẹ đôi môi mềm để lại vết răng rõ ràng, nhịn hai giây, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915730/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.