Hay thôi cứ giết anh trai cậu trước đi. Giọng điệu ẩn chứa vài phần khinh thường. Đứng đực mặt nhìn bóng lưng cao ráo, thon dài của người đàn ông, Lộ Gia Dự ngẩn người. Không phải chứ, giọng điệu của hắn thế là có ý gì hả? Trong đầu như có bão tố cuộn trào, Lộ Gia Dự chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nhấc chân theo kịp bước chân hắn, hỏi bằng giọng không sao tin nổi: “Chẳng lẽ không có người đàn ông nào khác, là đứa nhỏ Lâm Tự kia đã sờ cậu rồi viết báo cáo sao?” Tạ Diên Khanh không đáp, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ hỏi: “Cậu rảnh lắm sao?” Ha, bảo sao. Thì ra đúng là vậy thật! Trong lòng Lộ Gia Dự thầm tặc lưỡi cảm thán. Lần trước anh ta bảo Tạ Diên Khanh cứ chủ động cho Lâm Tự sờ thử cơ bụng đi, còn nói Lâm Tự sờ đồ tốt rồi thì sẽ không còn nghĩ đến người mẫu nam nữa, vậy Tạ Diên Khanh đã trả lời thế nào? ——”Rất cảm ơn cậu đã công nhận vóc dáng của tôi, nhưng đề nghị thì không cần đâu.” Hô. Tưởng sao, cuối cùng vẫn để người ta sờ đấy còn gì. “Nếu không rảnh, tôi còn có thể đến tham quan văn phòng của cậu sao?” Lộ Gia Dự khẽ hừ một tiếng, bước chân sải rộng hơn. Anh ta cứ như bà Lưu vào vườn nhà quan lớn, nhìn ngó s* s**ng khắp nơi. Văn phòng của Tạ Diên Khanh mang đậm phong cách cá nhân của hắn, rộng rãi lại đơn giản, có cảm giác khá là lạnh lẽo đơn điệu, bên cạnh bàn làm việc màu tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915732/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.