Bé Tự nhà em không thể thiếu một quả thận đâu? Lộ Gia Hữu nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Bên tai vang vọng câu “Lộ nhị thiếu, nghe danh đã lâu”, nhưng trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tây Thiên gần ngay trước mắt rồi. Ai có thể nói cho cậu ta biết, tại sao Tạ Diên Khanh lại ở đây vậy hả? Tại sao! Tại saoooo!! Khuôn mặt như thể đột nhiên trời sập quay sang Lâm Tự, đôi mắt cún con trợn to hơn cả chuông đồng, chứa đầy vẻ tố cáo. Lâm Tự phát huy diễn xuất đẳng cấp ảnh đế Oscar, giả vờ không nhìn thấy. Thậm chí còn kéo kéo vạt áo Lộ Gia Hữu, vẻ mặt vô tội nhắc nhở: “A Hữu, ngài Tạ đang chào hỏi cậu kìa.” Lộ Gia Hữu: “…” Ông! Đây! Nghe! Thấy! Rồi! Cố gắng nén tất cả cảm xúc trên mặt xuống, cậu ta cố rặn ra cười với Tạ Diên Khanh, lịch sự nói: “Ngài Tạ, chào buổi tối.” Bề ngoài chào hỏi, nhưng bàn tay phía sau lưng đã lén lút mò đến eo Lâm Tự, cách chiếc áo phông mỏng manh mùa hè nhéo một cái. Lâm Tự không nhịn được, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Cậu nhăn nhó mặt mày, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ mình Lộ Gia Hữu nghe thấy để giải thích: “Tôi đã nhắn tin cho cậu rồi đấy còn gì, tại cậu không trả lời cơ.” Hơn nữa, ai mà ngờ Lộ Gia Hữu trước khi ra ngoài còn không chịu tắm rửa để gột sạch những thứ bẩn thỉu trong đầu đi, vừa mở miệng đã nói lời ngông cuồng. “Cậu nhắn tin cho tôi bao giờ hả…” Lộ Gia Hữu thò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915734/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.