Yêu hậu dù yêu, nhưng là chính thất. “Vậy thì thật ngại quá,” Lộ Gia Hữu nhe răng cười, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng, “Em trai thân yêu của anh thật sự đã học qua khóa biên kịch.” Thấy Lộ Gia Dự hơi nhướng mày, lộ rõ vẻ không tin tưởng, Lộ Gia Hữu giơ ngón tay chọc thẳng vào mũi anh ta, nói bằng giọng trách móc: “Anh xem anh kìa, anh căn bản không quan tâm em, ngay cả em bình thường học môn gì cũng không biết! Anh đúng là uổng công làm anh ruột của em!” Nghe ra ý vô lý của cậu ta, Lộ Gia Dự đạp phanh, cánh tay đặt lên vô lăng rồi quay đầu nhìn cậu ta chằm chằm. Lộ Gia Hữu chớp mắt. Lộ Gia Dự mỉm cười: “Vậy mày nói xem, bình thường anh mấy giờ dậy, mấy giờ đến công ty, ngày mai ăn cơm với tổng giám đốc công ty nào?” Lộ Gia Hữu: “Làm sao em biết được.” Lộ Gia Dự: “Cái này cũng không biết, đúng là uổng công làm em trai ruột của anh.” Lộ Gia Hữu: “…” Không khí giằng co vài giây, chiếc Mercedes G-Class lao nhanh trên con đường vắng lặng. Lộ Gia Hữu vốn định chiến tranh lạnh với anh trai suốt quãng đường, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lại ghé đầu sát vào mặt Lộ Gia Dự, xác nhận hai lần: “Tạ Diên Khanh thật sự không có ánh trăng sáng chứ?” “Không.” Lộ Gia Dự mất kiên nhẫn, “Nếu hắn có cái gì mà ánh trăng sáng chó má
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915735/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.