Trông mặt cậu hơi đỏ. Lâm Tự đã biết chuyện Tạ Diên Khanh mua một chiếc nhẫn nam ở Tàng Quang từ miệng Trương Đồng. Nhưng… Lâm Tự không ngờ hắn lại đeo luôn chiếc nhẫn vào ngón áp út. Lâm Tự biết Tạ Diên Khanh cũng giống mình, tuy nhìn có vẻ thảm nhưng thực ra không nghèo đến thế. Cậu có tài sản thừa kế mà bà ngoại Đàm Anh để lại, còn Tạ Diên Khanh thì có tiền bạc mà mẹ Lê Nhã để lại. Cậu từng thấy chiếc đồng hồ đeo tay mà Tạ Diên Khanh đeo, giá không dưới trăm vạn. Nhưng chiếc nhẫn mà cậu làm chỉ là một chiếc nhẫn bạc có chút thiết kế, giá có vài trăm tệ mà thôi. Cứ cảm thấy hình như hơi không hợp. Mí mắt khẽ chớp, những ngón tay thon dài của Lâm Tự khẽ co lại dưới nhiệt độ dần nóng lên ở cổ tay, cậu khẽ nói: “Anh cứ ăn tự nhiên, trong tủ lạnh còn nữa, nếu không đủ thì lát nữa tôi đi tìm thím Lý.” “Chắc tôi không ăn hết nhiều thế đâu.” Tạ Diên Khanh không nhanh không chậm đáp lời, nhưng năm ngón tay đang giữ chặt cổ tay thiếu niên lại không kịp buông lỏng, ngược lại còn bất ngờ kéo tay đối phương về phía mình, sau đó rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch từng chút nước dưa hấu vô tình dính trên đầu ngón tay cậu. Lâm Tự hơi sững sờ. “Anh…” “Sao thế?” Tạ Diên Khanh nhận ra sự thay đổi của cậu, lông mày khẽ nhướng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào mặt cậu, nhưng Lâm Tự đã cúi mắt, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt nghiêng xuống. “Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915742/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.