Cứu vãn tình thế, nhưng đừng hỏi tình thế đó xảy ra như thế nào. Y phục của Tạ Diên Khanh nửa cởi, áo sơ mi lỏng lẻo treo trên vai, làn da càng thêm trắng lạnh dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng. Cơ bụng mà trước đây cậu chỉ chạm qua lớp vải mỏng manh giờ đây hiện ra không che đậy, đường nét rõ ràng, từng múi rõ rệt. Nhìn xuống, đường nét săn chắc tạo nên vòng eo thon gọn đáng ghen tị đang khẽ nhấp nhô theo nhịp thở. Xuống nữa là đường nhân ngư chìm vào chiếc quần âu đen, ẩn chứa sức bùng nổ thầm lặng. Lâm Tự nằm mơ cũng không ngờ sẽ thấy cảnh này. Trong lúc kinh ngạc vì thân hình của người đàn ông, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ – xem ra những gì cậu tưởng tượng khi viết bài cảm nhận cơ bụng cũng không hoàn toàn là hư cấu, những chỗ cần khớp thì khớp một cách hoàn hảo. Nhưng giây tiếp theo, lý trí còn sót lại sau khi ánh mắt chạm vào cơ bụng đột nhiên đánh thức cậu, khiến cậu nhận ra mình đang đối mặt với thứ gì vào lúc này. Ảnh đế Lâm Tự lập tức quyết định, ngay khoảnh khắc đôi mắt hẹp dài của Tạ Diên Khanh hoàn toàn ngước lên, ánh mắt rơi vào người cậu, cậu hít một hơi thật mạnh, thật sâu. Ngón tay trắng nõn của thiếu niên nắm chặt cánh cửa, khuôn mặt hơi cúi xuống nên không nhìn rõ biểu cảm, vài sợi tóc lòa xòa trên trán, ẩn hiện vài phần đáng thương. Nhưng so với dáng vẻ đáng thương này, điều thu hút Tạ Diên Khanh hơn cả chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915741/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.